Chương 931: Áp lực kinh khủng!
Đó là loại gió gì vậy? Ông già đó không nói nên lời.
Thời tiết đang rất thanh bình, nhưng đột nhiên một trận gió nhẹ thổi qua bên cạnh ông ta.
Ông ta không nghĩ nhiều, muốn nhanh chóng đánh Thẩm Bích Quân ngất xỉu, đúng lúc này cảm giác có vật gì rơi xuống đất.
Một cánh tay.
Kì lạ, sao lại có cánh tay rơi xuống đất.
Hơn nữa, ông ta cảm giác tay mình hình như nhẹ hơn một chút, như thể thiếu đi thứ gì đó.
Nhìn trên mặt đất, sau đó thấy tay mình buông thõng.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Sửng sốt vài giây, sau đó ông ta đau đớn gào thét.
Cánh tay kia là tay ông ta!
Tay ông ta! Không biết bị người khác chém đứt từ lúc nào!
Không đúng, thật sự cánh tay kia bị người khác chém đứt sao?
Người ở đâu?
Sao ông ta không thấy dấu hiệu gì?
Vừa rồi chỉ có trận gió nhẹ, mà lúc ông ta kịp phản ứng thì cánh tay đã đứt lìa rơi xuống.
Nếu đối phương là người, tốc độ người đó hẳn đạt trình độ cao nhất.
Tức là chém đứt tay ông ta, mà ông ta còn chẳng biết gì.
Tốc độ này thật sự của con người sao?
Nếu không phải người, thì đó là thứ gì, mà chém đứt tay ông ta như vậy?
Ông già quỳ sụp xuống đất, ôm chặt cánh tay, hét lên một tiếng kinh hãi, trong lòng ông ta cũng dấy lên một nỗi khiếp sợ.
Một cánh tay đứt lìa là chuyện đáng sợ, nhưng kinh khủng hơn là ông ta hoàn toàn không biết vì sao tay ông ta bị như vậy.
Ngay cả ông già đi cùng ông ta, khuôn mặt cũng đầy sợ hãi.
Hai tông sư võ giả bọn họ đứng ở đây, mọi thứ đều bình thường, chỉ là họ đang bắt nạt một người phụ nữ.
Nhưng khi họ muốn đánh cô ngất xỉu, thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy tay bạn mình rơi xuống đất.
Dù là người đứng xem, ông già kia cũng không nhận ra tay bạn mình sao lại bị như vậy.
Đây thực sự là chuyện kinh dị!
Chẳng nhẽ có ma quỷ trên đời sao?
Hay là, có thần linh?
Ông già sợ hãi thầm nghĩ, rốt cuộc là ai đã ra tay với bọn họ như vậy.
“Ông già, xem ra ông muốn chết lắm rồi nhỉ?”
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng bọn họ.
Âm thanh này như thể tới từ địa ngục, khiến người nào nghe được trong lòng cũng phát hoảng.
Ông già đang quỳ dưới đất ngừng kêu gào, khuôn mặt hãi hùng không dám tin quay sang nhìn hướng âm thanh phát ra.
Mà ông già đang đứng, cũng dè chừng quay người sang.
Bọn họ thấy gì?
Một thanh niên quần áo rách rưới, nhìn bọn họ với ánh mắt đỏ ngầu hung tợn, trên người toát ra sự hung bạo.
Giống hệt một con dã thú.
Hai ông già lúc này không biết rõ thân phận của Chu Dương, nhưng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ anh.
“Thằng ranh, cậu là ai?”
“Cảnh cáo cậu, đây là gia tộc ẩn dật Hứa gia đang làm việc, tôi khuyên cậu tránh xa ra”, ông già đang đứng cau mày nói.
Dù sự tức giận tỏa ra từ Chu Dương khiến ông ta vô cùng khó chịu.
Nhưng ông ta cũng không coi anh ra gì.
Đùa gì vậy, bọn họ là hai tông sư võ giả của gia tộc ẩn dật Hứa gia!
Mọi tông sư võ giả khác đều có thể tùy tiện tung hoành ở Đông Hải, nói gì đến người có thân phận Hứa gia như bọn họ!
Dù gặp những tông sư võ giả khác thực lực không kém họ là bao, nhưng chỉ cần nói danh phận Hứa gia ra, là những tông sư võ giả kia sẽ không dám ra tay!
Địa vị của Hứa gia ở Đông Hải là địa vị siêu cao cấp không ai lay chuyển được.
Nhưng Chu Dương không quan tâm.
Anh chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, nói một câu khiến ông ta trố mặt nghẹn họng: “Lát nữa tôi giết ông sau, giờ tôi xử lão già này trước đã!”
Chu Dương nhìn ông già ngồi dưới đất.
Ông già đang đứng sợ ngây người.
Đây là thể loại điên cuồng gì vậy?
Nói chuyện quá kiêu ngạo!
Anh biết thực lực ông ta sao? Có nghe thấy thân phận của ông ta không vậy?
Anh hoàn toàn không sợ, còn nói, chờ một lát sẽ giết mình, bây giờ đi giết bạn mình trước?
Ông già đang đứng lúc này hoàn toàn không nhận ra, cánh tay bạn mình là do Chu Dương làm gãy.
Ông ta còn muốn tiếp tục đe dọa Chu Dương, song anh đã đi về phía ông già đang quỳ dưới đất.
“Cậu, cậu định làm gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi là tông sư võ giả của Hứa gia”, ông già đang quỳ vội nói.
Phản ứng của ông ta và ông già đang đứng kia hoàn toàn giống nhau, ỷ vào thân phận của mình để đàn áp anh.
Đây là hành động theo bản năng, dù sao bọn họ là tông sư võ giả của Hứa gia, trò giễu võ dương oai khoe khoang như vậy sớm là thói quen rồi.
Thói quen đã mấy chục năm, sao dễ thay đổi được.
Nhưng Chu Dương hoàn toàn thờ ơ với sự uy hiếp của ông ta.
Tông sư võ giả của Hứa gia?
Thì anh sẽ giết tông sư võ giả của Hứa gia!
“Ông già, nếu ông nóng lòng muốn chết như vậy, thì để tôi tiễn ông một đoạn”, lời vừa dứt, Chu Dương mạnh mẽ đạp một cước.
Một cước này, khiến ngực của ông già đang ngồi lõm thành một hố to.
Ông già đó còn không kịp rên lên, mà lập tức gục xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Chưa hết, Chu Dương còn đi tới, hung hăng đạp một cú lên đầu ông ta.
Lúc này, sinh mạng ông ta hoàn toàn kết thúc.
Lời uy hiếp trong họng của ông già đang đứng chưa kịp thốt ra, Chu Dương đã giết xong bạn mình rồi.
Lúc này ông ta chỉ còn sự kinh hãi.
Chu Dương chậm rãi xoay người, nhìn về phía ông ta.
Ông già đang đứng bắt đầu luống cuống.
Đây là loại quái vật gì vậy?
Phải biết, ông già vừa mất tay đó, cũng là một tông sư võ giả!
Đường đường là một tông sư võ giả, nhưng chưa kịp phản kháng gì, đã lập tức bị giết chết!
Chẳng lẽ, tay của ông ta, là do người thanh niên này làm đứt?
Trong nháy mắt, sự sợ hãi chạy dọc toàn thân ông ta.
Vốn còn tưởng đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, tới bắt một người già yếu ớt trói gà không chặt, bọn họ chỉ phái hai tông sư võ giả đi.
Nào ngờ bây giờ gặp phải một tên điên như này.
“Cậu, cậu định làm gì?”, ông già đang đứng luống cuống, sợ hãi lùi về phía sau: “Cậu, cậu đừng tới đây!”
Ông ta mơ hồ nhận ra, dù mình có nói thân phận là tông sư võ giả Hứa gia, đối phương cũng chẳng quan tâm.
Nên ông ta không uy hiếp nữa, mà nghĩ cách chạy trốn.
Nhất định phải chạy trốn.
Chỉ cần chạy được, thì ông ta vẫn là tông sư võ giả của Hứa gia, vẫn ở vị thế tối cao tại Đông Hải!
Nhưng trước mặt kẻ điên rồ này, ông ta sẽ bị đánh.
Thậm chí là bỏ mạng!
———————-