Chương 799: Tình thế biến đổi
“Hai tông sư võ giả!”
Chu Dương hơi ngạc nhiên, anh không ngờ rằng lần này Tôn Càn Khôn đến, lại đưa theo hai tông sư võ giả.
Xem ra Tôn Càn Khôn rất kiên quyết với cuộc đàm phán hôm nay, đã hạ quyết tâm phải có được chút gì đó từ Tô gia.
Có điều hai tông sư võ giả chỉ khiến Chu Dương hơi bất ngờ chứ không có phản ứng gì khác.
Mà từ gốc độ của người khác, sức mạnh của hai tông sư võ giả mà Tôn Càn Khôn đưa tới thật sự là quá lớn.
Không ít các gia tộc nhỏ đã nhao nhao đứng về phía Tôn gia.
“Ha ha, không ngờ Tôn nhị gia còn có dự định này, mặc dù tôi thấy Tôn nhị gia hùng hổ dọa người, nhưng cách làm của Tô gia cũng không thua kém, ông cho rằng tùy tiện tìm một người đến thì có thể đánh lừa chúng tôi sao?”
Nhìn thấy Tôn Càn Khôn và hai tông sư võ giả bên cạnh hắn, Đinh Chính Nghĩa mỉm cười chậm rãi đứng dậy, mà phía sau ông ta cũng có hai luồng khí thế mạnh mẽ bao phủ.
Mọi người đều kinh hãi!
Lại là hai tông sư võ giả.
Như vậy phía Tôn gia và Đinh gia gộp lại với nhau đã có tới bốn tông sư võ giả!
“Các người!”
Sắc mặt Tô Thế Minh vô cùng khó coi.
Ông ta không ngờ vì tỏ thái độ của mình lại khiến Tôn gia và Đinh gia tạm thời trở thành liên minh.
Mà ông ta càng không ngờ, Tôn gia và Đinh gia mỗi bên lại đưa theo hai tông sư võ giả.
Lần này Tô Thế Minh chỉ đưa đến một tông sư võ giả là vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương.
Nhưng một đấu bốn căn bản không có phần thắng.
Khí thế tông sư võ giả trên người Tô Nam Phương vừa quét qua, liền khiến mọi người thầm kinh sợ.
Lúc này mọi người liếc nhìn Tôn gia, Đinh gia và Tô gia với ánh mắt bất thường.
Mọi khi ở bên ngoài rất ít khi gặp được tông sư võ giả, mà khi ba gia tộc lớn xuất hiện ở phòng Thăng Long nhỏ bé này lập tức có tới năm tông sư võ giả, nếu chuyện này truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ khiến nhiều người cảm thấy khiếp sợ.
Tô Thế Minh liếc nhìn Chu Dương, sau đó lại nhìn Chu Phong và Ngưu Xuyên.
Ông ta biết hai người này là tông sư võ giả hàng thật giá thật, gộp lại với nhau bên phía bọn họ đã có ba người, tuy số lượng không địch lại sự liên kết của Tôn gia và Đinh gia, nhưng cũng không đến nỗi yếu kém, cho dù Tôn gia và Đinh gia muốn gây sự cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Có điều Tô Thế Minh không biết hai người bên phía Chu Dương là người thế nào, chỉ hy vọng đối phương cũng là tông sư võ giả, nếu là như vậy bên phía bọn họ sẽ chiếm giữ ưu thế.
“Ha ha, Tôn gia và Đinh gia thật mạnh bạo, tông sư võ giả à, bốn người sao, chà chà”.
Chu Dương lắc đầu, khẽ cười nói.
“Hừ Chu Dương nếu mày biết điều thì cút ngay đi, bọn tao không chắc là sẽ không gây phiền phức cho mày, nhưng nếu mày không biết điều, vậy bọn tao sẽ cho mày biết, trước mặt người có thực lực mạnh mẽ, mày chẳng là cái thá gì!”.
Tôn Càn Khôn rất hài lòng với khí thế mạnh mẽ của bốn tông sư võ giả tỏa ra bên phía mình, mà bên phía Tô gia chỉ có một tông sư võ giả.
Tổng hợp lại các phương diện thì bên phía bọn họ đều chiếm ưu thế.
Tuy mối quan hệ của Chu Dương với Trần Thế Hào của câu lạc bộ Silver Lake hình như không tệ, nếu Chu Dương thật sự không biết điều, cho dù bất chấp mạo hiểm với câu lạc bộ Silver Lake thì Tôn Càn Khôn cũng sẽ không để Chu Dương yên ổn rời khỏi Thúy Hồ Cư này.
“Vậy à? Người có thực lực mạnh mẽ ư? Thực lực mạnh mẽ là thế nào?”
Chu Dương hơi khẽ cười, khẽ gật đầu với bốn người phía sau.
Lập tức bốn người Ngưu Xuyên, Chu Phong, Hứa Phong Lực, Hứa Phong Phàm chậm rãi bước lên, khí thế trên người chớp mắt đã tản ra.
Ầm!
Mọi người kinh hãi, lại là tông sư võ giả ư!
Hơn nữa lần này là bốn tông sư võ giả.
Ánh mắt nhìn Chu Dương của phần đông những người thuộc các gia tộc nhỏ lúc này đã hơi bất thường, thậm chí là có chút sợ hãi, vội vàng dựa vào phía sau, không muốn bị anh ghi nhớ để tránh sau này gây phiền phức.
Khí thế của bốn tông sư võ giả vừa tỏa ra, tinh thần của Tô Thế Minh và Tô Nam Phương liền phấn chấn, ánh mắt sáng rực.
Mặc dù cả hai cũng mong hai người còn lại bên cạnh Chu Dương cũng là tông sư võ giả, nhưng hy vọng này vô cùng nhỏ.
Đương nhiên bọn họ hiểu rõ Chu Dương, lần trước đến Tô gia, anh đưa theo hai tông sư võ giả Ngưu Xuyên và Chu Phong, bọn họ cho rằng đó là toàn bộ sức mạnh của Chu Dương, nhưng không ngờ rằng chỉ mới hai ngày trôi qua, bên cạnh Chu Dương lại có thêm hai tông sư võ giả.
Không vui mừng như Tô gia, sắc mặt của những người Tôn gia và Đinh gia đều vô cùng khó coi.
Tôn Càn Không và Đinh Chính Nghĩa trố mắt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Chu Dương đầy kinh ngạc.
Thậm chí, ngay cả tông sư võ giả trong gia tộc bọn họ, lúc này cũng khá bồn chồn lo lắng.
Với Tôn gia và Đinh gia mà nói, trong gia tộc đương nhiên có tông sư võ giả bảo vệ, nếu không bọn họ cũng không thể trở thành gia tộc hạng nhất.
Nhưng cho dù tông sư võ giả với gia tộc đó mà nói, cũng vô cùng quan trọng, song số lượng cũng rất ít ỏi.
Thực lực của Tôn gia mạnh hơn Tô gia và Đinh gia một phần, nhưng tông sư võ giả trong gia tộc chẳng qua cũng chỉ có sáu người mà thôi.
Đinh gia lại càng ít hơn, chỉ có bốn người.
Bây giờ hai người mỗi bên đưa theo hai tông sư võ giả, đã xem như cố gắng hết sức.
Có bốn tông sư võ giả này, bọn họ dường như có thể hoành hành không cần kiêng dè ở Đông Hải.
Nhưng Tôn Càn Khôn và Đinh Chính Nghĩa không ngờ, một người như Chu Dương thoáng chốc bên cạnh lại có tới bốn tông sư võ giả.
Từ khí nào mà tông sư võ giả lại không có giá trị như vậy?
Tình hình đã được xoay chuyển trong chớp mắt.
Bọn họ vừa nãy có bốn tông sư võ giả đối đầu với một tông sư võ giả của Tô gia.
Nhưng chớp mắt một cái lại biến thành năm tông sư võ giả của Tô gia và Chu Dương đấu với bốn tông sư võ giả của bọn họ.
Hơn nữa chín tông sư võ giả này, có tám người đều đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bên cạnh Chu Dương lại có một tông sư võ giả vô cùng trẻ, e là chỉ hơn hai mươi tuổi, thực lực và sự tồn tại như vậy, khiến Tôn Càn Khôn và Đinh Chính Nghĩa cảm thấy ớn lạnh.
Tên Chu Dương này rốt cuột có lai lịch gì, lẽ nào chỉ là một cổ đông của công ty Danh Dương như bọn họ biết trước đây thôi sao?
Nếu như thật sự như vậy, bên cạnh anh sao có thể có được bốn tông sư võ giả chứ?
Bỗng chốc bầu không khí trong phòng Thăng Long trở nên vô cùng kỳ lạ.
Những người trong gia tộc nhỏ nhao nhao lùi về sau, cố hết khả năng nhường sân cho Tôn gia, Đinh gia, Tô gia và Chu Dương.
Mà ba gia tộc và Chu Dương lại đứng song song, không ai ra tay trước.
“Mọi người nói xem, nên làm thế nào?”
“Đúng vậy, không ai ngờ được bên cạnh người đó lại có bốn tông sư võ giả, lẽ nào tông sư võ giả mất giá đến vậy sao?”
“Xem ra bây giờ, Tôn gia và Đinh gia đâm lao phải theo lao rồi, nếu bọn họ ra tay thì không phải đối thủ của Tô gia và Chu Dương, nhưng nếu không ra tay, thì mặt mũi hôm nay sẽ mất hết, truyền ra ngoài cũng sẽ là một đả kích lớn đối với thể diện của hai gia tộc”.
…
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, thì thầm riêng với nhau, từng người một nhìn bốn người phía ở giữa, trong lòng cũng rất căng thẳng.