Chương 419: Dò xét (1)
Nghe Vương Vĩ nói vậy, lập tức Chu Dương đã cau chặt mày.
Không phải trước đó anh chưa từng cân nhắc tới vấn đề này, nhưng lại nghĩ tới việc mình còn có Trương gia, hơn nữa bọn họ mở cửa hàng chi nhánh cũng giúp tăng khoản tiền thuế thu vào của chính phủ.
Nên theo lý mà nói, chính phủ cũng sẽ đảm bảo cho các chi nhánh được thành lập một cách thuận lợi.
Nhưng giờ Vương Vĩ nói vậy, Chu Dương lại nghĩ ngay tới chuyện không biết liệu có kẻ ngấm ngầm giở trò hay không.
Nếu là vậy thì cả tứ đại gia tộc đều rất đáng ngờ.
“Phí bảo kê? Bao nhiêu vậy?”
Chu Dương khẽ cất tiếng hỏi, anh muốn biết khoản phí bảo kê mà đối phương đề ra với Vương Vĩ là bao nhiêu.
Nếu ít thì khả năng cao đây là một tổ chức nhỏ thông thường, còn mức nếu phí bảo kê này lớn thì rất có thể chân tướng sự việc giống như Chu Dương đã đoán.
“Năm triệu, Chu tổng, bọn họ nói phí bảo kê của chúng ta ít nhất là năm triệu tệ. Còn bảo biết chúng ta là công ty Danh Dương, cũng biết chúng ta đang phất lên, mỗi ngày đều thu về một khoản doanh số khổng lồ, vậy nên chừng này phí bảo kê này cũng chỉ là chuyện vặt thôi.”
Nói đến đây, Vương Vĩ nghiến răng nghiến lợi, thầm oán giận tới phát điên.
Cứ nghĩ đến chuyện đối phương dùng cây gậy ba khúc chĩa vào trán mình, cất giọng điệu ngang ngược phách lối mà đến tận lúc này Vương Vĩ vẫn thầm thấy ớn lạnh.
Dù sao đám người như Vương Vĩ đều là hạng trói gà không chặt, bình thường ở nhà thậm chí còn chẳng dám giết gà, làm cá, đối mặt với loại người như vậy Vương Vĩ cũng chẳng ứng phó nổi.
Còn nói lý với đối phương ư?
Tú tài gặp phải quan binh, dù có lý nhưng không nói nổi cũng là điều hiển nhiên.
Vả lại, người ta còn chẳng phải quan binh gì, mà là một gã côn đồ, côn đồ chẳng buồn bỏ thời gian nói lý với người ta, họ chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện thôi.
Đấm đau thì coi như lời nói của bạn còn có trọng lượng, còn nếu không, thì xin lỗi, dù bạn có lưỡi không xương bốc phét đến đâu, người ta cũng chẳng coi là cái thá gì.
“Chu tổng, anh cũng biết cửa hàng trụ sở chính mới đạt được doanh thu khổng lồ như vậy, hơn nữa diện tích của nó lại lớn, chủng loại sản phẩm và nguồn hàng phong phú, nhưng cửa hàng chi nhánh chúng ta mở lại chẳng bằng nổi một phần năm trụ sở chính, doanh số hàng ngày không nhiều được tới vậy, năm triệu tệ thậm chí còn bằng cả lợi nhuận một năm của cửa hàng chi nhánh.”
Vương Vĩ kể khổ.
Những khoản tiền này người khác không rõ, nhưng những người ở bên Chu Dương suốt chặng đường dài như bọn họ lại biết rõ mồn một.
Nếu cửa hàng chi nhánh nào cũng được như cửa hàng trụ sở chính, doanh số tiêu thụ đạt mấy trăm triệu mỗi ngày thì e rằng số người muốn tham gia làm ăn trên cả nước đã nhiều không đếm xuể.
Đến lúc ấy thì làm gì còn tới lượt người của một công ty nhỏ như họ, đừng nói tới chuyện ăn được miếng thịt, mà uống hớp canh thôi cũng đã là hy vọng hão huyền.
“Năm triệu tệ? Đúng là quá ngang ngược rồi.”
Chu Dương cười khẩy, nói, lòng anh đã hiểu rõ.
Đối phương cũng chỉ tiện miệng nói ra con số năm triệu tệ này thôi, chỉ cần đám Vương Vĩ đồng ý, e là sẽ còn những nhóm côn đồ khác tới đòi thu phí bảo kê, hơn nữa, hôm nay là năm triệu, vậy thì ngày mai liệu có tăng giá không?
Mười triệu?
Hay hai mươi triệu?
Chuyện này không phải là không có khả năng.
“Được rồi, chuyện này tôi rõ rồi, mấy hôm nữa mọi người hãy nghỉ ngơi trong khách sạn, còn bên cửa hàng chi nhánh hãy tạm ngừng công việc lại, đợi thông báo của tôi!”
Sau khi trấn an đám Vương Vĩ, Chu Dương cũng lâm vào trầm tư.
Anh không kiềm chế được ý nghĩ, trước đây người đứng đầu Giang gia Giang Hành Phương đã đích thân tới cửa hàng trụ sở chính tìm anh, nói rõ với anh rằng ông ta sẽ không đối đầu với anh, nói cách khác, Giang Hành Phương sẽ không ra tay với anh.
Vậy nên theo lý mà nói Giang Hành Phương sẽ không động vào công ty Danh Dương, kể cả các cửa hành chi nhánh đứng tên anh mới đúng.
Vậy nếu chuyện này là do Giang gia sắp đặt thì chắc hẳn Giang Hành Nguyên là người đứng sau rồi.
Dù sao thì ban đầu anh cũng đã phá hỏng bữa tiệc ông ta tổ chức để kén chồng cho Giang Yến. Từ đó hai người cũng kết thù với nhau.
Vậy nên Giang Hành Nguyên cũng có đủ lý do để ngấm ngầm ra tay cản trở việc khai trương của cửa hàng chi nhánh.
Trừ Giang gia ra, thì Dư gia, Đỗ gia và Đường gia cũng có khả năng ra tay.
Đặc biệt là Dư Gia và Đường gia.
Dù sao, trong buổi tiệc của Giang gia, Chu Dương đã đánh cho Dư Hổ của Dư gia và Đường Thế Văn của Đường gia một trận, khiến hai gia tộc này phải ê chề xấu hổ.
Thế là coi như anh cũng đã kết thù với họ.
Còn về phần Đỗ gia thì rất có thể do tứ đại gia tộc đã thống nhất ý kiến, Đỗ gia cũng không thể không nhúng tay vào.
Nói như vậy, dù rằng chuyện lần này trông có vẻ chỉ như vài tên côn đồ tham lam uống nước không chừa cặn, hét giá đòi tiền phí bảo kê trên trời thôi.
Nhưng thực chất lại là một đòn phá rối của bốn đại gia tộc dành cho công ty Danh Dương.
Lần này Chu Dương tức giận thật sự.
Con giun xéo mãi cũng quằn.
Hơn nữa, Chu Dương anh vốn là con người thiện ác rõ ràng, những người đối xử tốt với Chu Dương, anh sẽ cư xử phải phép với họ, nhưng kẻ nào có thù oán với mình, Chu Dương cũng sẽ giở thủ đoạn, cho một vố để hủy hoại họ.
Sau khi suy nghĩ, Chu Dương vẫn quyết định liên lạc trước với Trương gia.
Dạo này không biết Trần Thế Hào chạy đi đâu mà không thấy tin tức gì.
Đến cả Chu Dương cũng không hề hay biết tung tích của ông.
Thậm chí Chu Dương còn đoán, không biết có phải chừng nào Tôn Liên còn ở khách sạn, Trần Thế Hào sẽ không xuất hiện không.
Trương gia.
Nghe người làm báo Chu Dương gọi điện thoại tới, nói có chuyện cần thương lượng, Trương Thái Viêm tức khắc lộ vẻ kinh ngạc.
Trong ấn tượng của ông, Chu Dương là một người vô cùng tự tin, anh luôn tỏ ra tràn đầy tự tin với tất cả mọi chuyện, hơn nữa Chu Dương cũng rất chắc chắn với các hành động và sách lược của mình.
Trước đó khi hai bên thăm dò lẫn nhau, thậm chí Chu Dương còn tỏ ra bình tĩnh hơn cả một gia chủ như ông.
Còn lúc này thì hai bên cũng đã tiến hành hợp tác cùng nhau rồi.
Các cửa hàng chi nhánh của công ty Danh Dương đã lần lượt được phủ khắp tỉnh Tương Tây.
Hơn nữa, việc hợp tác giữa đôi bên cũng rất thuận lợi, không hề gặp phải vấn đề nào.
Vậy thì sao giờ cậu nhóc này lại gọi điện cho mình, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trương Thái Viêm thoáng nghi ngờ, nhận điện thoại của Chu Dương.
“Chu Dương, nghe nói cậu có chuyện quan trọng cần bàn bạc, không biết là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu không hài lòng với chuyện hợp tác của hai bên sao?”
Trương Thái Viêm mỉm cười, nói.
Nhưng Chu Dương không nhìn thấy được, dù gương mặt Trương Thái Viêm vẫn đang nở nụ cười nhưng đáy mắt ông lại tràn ngập vẻ nặng nề trầm lắng.
“Ha ha, lão gia nói quá lời rồi, chuyện hợp tác giữa chúng ta rất suôn sẻ, việc mở cửa hàng chi nhánh cũng tiến triển rất thuận lợi, không có gì mâu thuẫn cả.”
Chu Dương ngưng lại một lát rồi tiếp tục nói, nhưng lần này giọng điệu của anh nghe thì dửng dưng, như thể chỉ lơ đãng thốt nên câu này.
“Đúng rồi, lão gia chủ, gần đây tứ đại gia tộc có động tĩnh gì không, ông nghe được tin nào không, có thể nói với tôi chứ?”
Chu Dương thốt lời rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra anh cũng phải suy nghĩ rất kỹ càng mới nói ra câu này.
Theo lý mà nói, những kẻ có thể âm thầm hãm hại công ty Danh Dương cũng chính là người có thù oán với công ty hoặc với Chu Dương anh.
Hiện giờ, cả tỉnh Tương Tây này có người của tứ đại gia tộc là đáng nghi nhất.
Nhưng kể ra, nếu anh nghĩ được điều này thì người khác cũng sẽ nghĩ ra được.
Nếu tứ đại gia tộc đã tính tới chuyện ra tay với mình như vậy thì lại chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, Chu Dương sẽ đoán được họ là người đứng sau, vậy thì sao họ còn dùng chiêu trò như vậy?
Vậy nên, sau khi tư duy theo hướng ngược lại xong, Chu Dương cũng chợt kinh ngạc, trong chốc lát, anh đã nghĩ tới một trường hợp khác.
Trương gia!
———————–