Chương 787: Hai tông sư võ giả!
Lời của vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca trong nháy mắt thu hút sự chú ý của những vệ sĩ khác.
Đúng vậy, người như Chu Dương làm sao tranh đấu với Hứa gia được?
Phải biết rằng, Tô gia bọn họ là gia tộc nổi tiếng ở Đông Hải, từ trước đến nay cũng không có mâu thuẫn gì với Hứa gia.
Nhưng Chu Dương lại vừa nói anh đánh nhau với Hứa gia, đúng là không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
“À, chuyện riêng thôi. Chuyện này không quan trọng lắm, điều đáng quan tâm là lần đó Hứa gia chỉ điều đến một tông sư võ giả, người đó đã bị tôi bắt được rồi. Chắc chẳng lâu nữa, họ sẽ phái thêm một nhóm thứ hai.”
Chu Dương thản nhiên trả lời, nét mặt không thay đổi, giống như mấy vị tông sư võ giả là chẳng có gì đáng nói.
Nhưng lời này lọt vào tai người khác không khác nào sấm chớp giữa trời quang, khiến ai cũng trợn tròn mắt, nhìn Chu Dương chằm chằm.
Vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca cũng không khác gì, ông ta chăm chú nhìn anh, hi vọng sẽ thấy được manh mối nào đó.
Nhưng thật thất vọng, Tô Trường Ca chỉ thấy sắc mặt Chu Dương không hề thay đổi, thậm chí trông anh rất tự tin.
Giống như những gì anh nói đều là thật.
Nhưng điều này sao có thể?
Đây chính là tông sư võ giả.
Phải biết rằng, tông sư võ giả mạnh mẽ nhường nào, Tô gia cùng lắm chỉ có bốn tông sư võ giả, vậy mà đã là gia tộc hạng nhất ở Đông Hải.
Tôn gia có thể mạnh hơn Tô gia một chút, nhưng không có quá sáu tông sư võ giả.
Đinh gia có không ít hơn ba tông sư võ giả.
Với gia tộc hạng nhất bọn họ, tông sư võ giả là nền tảng, có vai trò quan trọng không gì thay thế được.
Chưa cần nói đến chuyện bắt được tông sư võ giả, một tông sư võ giả muốn đánh bại một võ giả tông sư khác đã không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng giờ Chu Dương nói anh bắt được một tông sư võ giả của Hứa gia, nên mọi người đa số không ai tin.
Nếu tông sư võ giả thấp kém như cỏ rác vậy, thì mọi nơi đều có sự xuất hiện của họ rồi, làm gì có chuyện khắp Đông Hải rộng lớn, một gia tộc mạnh như Tô gia chỉ có bốn người.
“Anh bạn Chu Dương này, cậu hơi quá lời rồi, coi như bên cậu có tông sư võ giả, nhưng muốn bắt được tông sư võ giả khác đâu có đơn giản vậy.”
Vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca trầm giọng nói.
Dù lúc đầu ông ta không quan tâm tới Chu Dương lắm, nhưng khi thấy Chu Phong đi từ sau lưng Chu Dương, khai triển khí thế tông sư võ giả ra, Tô Trường Ca vội xem Chu Dương như con cháu trong gia tộc họ Tô.
Nhưng giờ Chu Dương nói vậy khiến trong lòng ông ta khá cụt hứng.
Trong mắt Chu Dương, chẳng lẽ tông sư võ giả không có giá trị, nói bắt là bắt được, không biết trời cao đất dày là gì, cậy bên cạnh có tông sư võ giả là mắt cứ hếch ngược lên, không nhìn thấu được trời xanh, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn.
“Nếu một chọi một thì đúng là không dễ dàng, nhưng tôi đâu có nói là một chọi một khi đối đầu với họ đâu.”
Chu Dương cười khẩy.
Sau đó Ngưu Xuyên chậm rãi bước ra, khí thế trên người nháy mắt lan tỏa.
Ầm!
Một lần nữa mọi người ai nấy đều hãi hùng.
Tông sư võ giả!
Lại một tông sư võ giả nữa, thậm chí còn rất trẻ.
Lần này, không chỉ Tô Trường Ca, ngay cả ba vệ sĩ cảnh giới tông sư võ giả khác cũng đưa mắt nhìn, nét kinh ngạc hiển nhiên lộ ra trên mặt.
Nếu nói Chu Dương có một tông sư võ giả bên cạnh, bọn họ còn tiếp thu được. Nhưng giờ lại xuất hiện thêm một tông sư võ giả khác, điều này khiến ai cũng chấn động.
Rõ như ban ngày, đây chính là tông sư võ giả.
Ngay cả Tô gia chỉ có bốn người.
Vậy mà Chu Dương rõ ràng có hai người rồi, bằng một nửa của Tô gia.
Thế những người không đi cùng anh, còn bao nhiêu tông sư võ giả nữa?
Mọi người ai nấy đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không tưởng tượng nổi rốt cuộc lai lịch của Chu Dương là gì.
Vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca không nói thêm gì nữa, chỉ lặng nhìn Chu Dương với ánh mắt thâm sâu, khẽ gật đầu.
Không sai, Chu Dương vừa rồi nói rất đúng.
Một chọi một, bắt được tông sư võ giả không hề dễ. Nhưng nếu đó là hai chọi một, thậm chí là nhiều hơn hai người đối đầu với một người, thì phần thắng sẽ nắm chắc hơn nhiều, thậm chí đối phương đến chạy trốn cũng không chạy nổi.
Nhưng Tô Trường Ca cũng biết, Chu Dương đưa hai tông sư võ giả tới Tô gia, nhất định sẽ không tùy tiện làm gì.
Bình thường ra ngoài, anh không thể đưa hai tông sư võ giả đi cạnh mình như vậy.
Song dù nghĩ vậy, lúc nhìn thấy hai tông sư võ giả bên cạnh Chu Dương, Tô Trường Ca bất giác co rúm lại.
Sự xuất hiện của hai tông sư là Ngưu Xuyên và Chu Phong khiến ánh mắt mọi người nhìn Chu Dương đều thay đổi.
Nếu trước đây bọn họ khinh bỉ anh, thì bây giờ ánh mắt họ đều trở nên chăm chú, tập trung.
Chăm chú là vì nếu Chu Dương hợp tác với Tô gia, thì Tô gia sẽ có thêm hai tông sư võ giả chiến đấu, như vậy nếu đối mặt với Tôn gia, Tô gia cuối cùng cũng ngang sức hơn.
Còn tập trung là vì bên cạnh Chu Dương có hai tông sư võ giả, vậy thì gia cảnh của anh nhất định không đơn giản, không ai biết năng lực thật sự trước đây của anh như nào. Hợp tác với anh chẳng khác gì bảo hổ dữ lột da, không nhiệt tình giúp đỡ, chẳng hỗ trợ được chút nào cho Tô gia.
Tô gia trước đây cũng từng điều tra Chu Dương, biết anh sống ở Đông Hải, từ nhỏ ở với mẹ, lúc lớn ở rể tại Tạ gia, trở thành đứa con rể bị ghét bỏ.
Nhưng chẳng ai biết mấy thông tin đó thật hay không, hoặc đây là những thông tin anh muốn cho người khác thấy.
Nếu không, sự xuất hiện của hai tông sư võ giả là Ngưu Xuyên và Chu Phong giải thích ra sao?
Giả như mọi điều tra trước đó về Chu Dương là thật, vậy thì mấy tông sư võ giả kia cũng không giá trị lắm.
Mọi người trong Tô gia không phải ngu ngốc, chút suy luận như vậy họ đều nghĩ được.
“Chuyện Tô Vỹ nói với tôi, chỉ là tôi muốn biết mọi người muốn hợp tác với tôi như nào?”
Chu Dương thản nhiên nói, ánh mắt đảo một vòng khắp các vệ sĩ, sau đó dừng lại ởgia chủ Tô Thế Minh.
Bất luận sao, anh cũng muốn nghe Tô Thế Minh nói.
“Ừ, chuyện tương đối phức tạp. Những gì Tô Vỹ nói với cậu chỉ là một mặt của vấn đề, có thể chưa toàn diện lắm.”
Tô Thế Minh trầm ngâm một lát, rồi thấp giọng nói, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc, như thể không chứng kiến chuyện vừa xảy ra.
Dù nói gì, Tô Thế Minh cũng tự thấy mối quan hệ giữa ông ta và Chu Dương rất tế nhị.