Chương 593: Ám sát! (1)
“Chu tổng, anh…”
Vẻ mặt Trương Hải có vẻ u ám, hắn cũng không hiểu tại sao Chu Dương lại không để cho mình giao nộp tờ giấy.
“Trương Hải, cậu còn định giả vờ đến bao giờ nữa?”
Còn Chu Dương nhìn Trương Hải với vẻ mặt không biểu cảm, không một chút cảm xúc. Ngược lại rất lạnh lùng, lạnh lùng đến tột cùng, cứ như trong nháy mắt nhiệt độ của toàn bộ căn phòng đã bị giảm xuống mấy độ.
“Chu tổng, tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Một tia hoảng sợ xẹt qua trong mắt Trương Hải, nhưng hắn đã vội vàng che giấu đi, vẫn giữ vẻ mặt hoảng hốt như lúc ban đầu, hắn cầm tờ giấy trong tay phải, dường như rất muốn giao cho Chu Dương.
“Chu Dương, đây là…”
Lúc này, cho dù có ngốc đến đâu, Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc cũng nhận ra điều bất thường.
Hai người vội vàng đứng lại gần nhau, trốn ở phía sau Chu Dương, cách Trương Hải rất xa.
Sau tất cả, họ càng tình nguyện tin tưởng vào Chu Dương hơn là một người ngoài như Trương Hải.
Tuy rằng họ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ biết một điều, là Chu Dương sẽ không làm họ tổn thương.
Chỉ riêng điều này cũng đủ để cho hai người phụ nữ vô cùng tin tưởng Chu Dương.
“Đã lúc nào rồi, Trương Hải, cậu vẫn còn định tiếp tục giả vờ sao. Lẽ nào cậu không biết, chỉ với một chút mánh khoé nhỏ nhoi đó của cậu làm sao có thể lừa được tôi.”
Chu Dương không trả lời Thẩm Bích Quân, mà vẫy tay ra hiệu cho hai người đứng gần hơn một chút vào sau lưng mình.
Ánh mắt anh nhìn Trương Hải chằm chằm, như có thứ gì đó nguy hiểm ở trên người Trương Hải vậy.
“Ha ha, thật không hổ danh là Chu tổng, tôi tự thấy rằng mình không để lộ sơ hở, sao anh lại nhìn ra được vậy?”
Lúc này Trương Hải đang có vẻ bối rối liền từ từ bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười quái dị. Hắn nhìn Chu Dương, ánh mắt cũng không còn là sự sung bái và kính sợ lúc trước nữa, thay vào đó đã mang một cảm giác khiêu khích.
Trương Hải nói xong liền ném thẳng tờ giấy trong tay xuống đất, dáng vẻ không hề có chút căng thẳng nào giống như lúc nãy.
“Ánh mắt!”
“Ánh mắt của cậu từ đầu đến cuối đều không có vẻ giống như một người đang lo lắng. Ít nhất, đó không phải là kiểu nhìn lo lắng khi bạn bè mình gặp nguy hiểm và mình quay lại tìm người giúp đỡ.”
“Hơn nữa, Trương Hải trong ấn tượng của tôi là một người rất trọng nghĩa khí. Khi bằng hữu gặp nguy hiểm, cậu ấy không thể cứ thế quay lại như thế này.”
Chu Dương chỉ nói đơn giản vài câu, nhưng Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc ở bên cạnh lúc này cũng đã nghe hiểu được đại khái.
“Chu Dương, ý anh nói hắn không phải là Trương Hải?”
Thẩm Bích Quân mở to mắt nhìn Trương Hải, xác nhận người trước mặt đích thực là người bên cạnh mình. Hơn nữa mấy ngày trước cô cũng đã từng nhìn thấy hắn, cô còn tự hỏi là hắn đã quay lại Đông Hải từ khi nào.
“Hắn là Trương Hải, nhưng hắn không còn là Trương Hải của chúng ta nữa.”
Chu Dương lắc đầu, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị hẳn lên.
Anh biết vào lúc này Trương Hải đưa ra lựa chọn như vậy, có nghĩa là đối phương chắc chắn đã đưa ra sự cám dỗ mà Trương Hải không thể từ chối.
Ít nhất, nó lớn hơn những lời hứa và lợi ích mà Chu Dương cho hắn, và nó sẽ còn lớn hơn rất nhiều.
Nếu không, lúc này Trương Hải sẽ không chịu sự mạo hiểm lớn như vậy.
“Ha ha, không còn cách nào khác. Chu tổng, tôi là thương nhân, thương nhân tìm kiếm lợi nhuận, ai cho tôi nhiều lợi lộc hơn, tôi sẵn sàng theo người đó. Lúc trước chỉ với một câu nói của anh, chúng tôi đã không nói đến câu thứ hai liền theo anh đến Tương Tây, không phải vì anh có thể mang lại lợi ích cho chúng tôi hay sao.”
“Nhưng bây giờ, chúng tôi chưa nhìn thấy một chút lợi ích nào. Trong ba tháng, anh căn bản đã không thực hiện được lời hứa ban đầu của mình.”
Trương Hải lạnh lùng nói, trên mắt còn dần hằn lên một lớp tia máu, trông rất đáng sợ.
“Vậy nên Khổng Huy mới tùy tiện ra cho cậu một điều kiện, cậu đã không hề ngần ngại đầu quân cho họ?”
Chu Dương hỏi.
Giọng nói vừa dứt, đồng tử Trương Hải lập tức co rút lại, hắn không ngờ Chu Dương lại biết chuyện này.
Phải biết là việc hắn tiếp xúc với người của Khổng Huy là vô cùng bí mật. Hơn nữa thời gian quá ngắn nên không ai có thể nhìn thấy.
Làm sao Chu Dương biết được?
Rốt cuộc trong lòng Trương Hải cũng cảm thấy có chút kiêng dè. Hắn chợt nhớ ra, dường như Chu Dương không hề gặp phải trở ngại nào, cho dù là ở Đông Hải hay ở Tương Tây. Bởi vì bất kỳ trở ngại nào trước mặt Chu Dương cũng đều chỉ là con muỗi.
Và lần này, hắn đột nhiên làm loạn, liệu có thành công hay không?
Trong lòng Trương Hải đột nhiên có chút do dự.
Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến những lợi ích mà Khổng Huy đã hứa hẹn và sức mạnh mà hắn ta thể hiện, cuối cùng Trương Hải cũng bình tâm trở lại.
Bây giờ quyết định đã được đưa ra, cho dù có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn phải tiếp tục.
Nghĩ đến đây, một tia chết chóc thoáng qua trong mắt Trương Hải.
Nghe nói vệ sĩ Ngưu Xuyên bên cạnh Chu Dương rất lợi hại, nhưng bây giờ Ngưu Xuyên không có ở đây, cho dù hắn có lập tức đến đây ngay thì ít nhất cũng phải mất nửa phút.
Trương Hải tự tin có thể uy hiếp Chu Dương trong vòng nửa phút.
“Chu tổng, mày vẫn còn quá trẻ. Lúc trước có Ngưu Xuyên bên cạnh bảo vệ, mày không cần phải lo sợ. Nhưng bây giờ Ngưu Xuyên không ở đây, mày lấy cái gì ra để nói chuyện với tôi? Mày tưởng mày vẫn còn là Chu tổng chỉ tay năm ngón hay sao?”
Trương Hải hét lên một tiếng, đột nhiên rút ra một con dao gọt hoa quả từ bên hông, một tia sáng lạnh lẽo lập tức chiếu thẳng vào mặt Chu Dương.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Chu Dương vẫn không thay đổi, thậm chí còn không có một chút sợ hãi hay có ý rút lui.
“Chu Dương, chỉ cần tóm được mày, tao sẽ có thể lấy được toàn bộ lợi lộc mà Khổng thiếu gia đã hứa.”
Trương Hải cười gằn một tiếng, hắn cầm một con dao gọt hoa quả, nhanh chóng lao về phía Chu Dương, muốn nhanh chóng hạ gục Chu Dương.
Ít nhất, hắn cũng phải khiến Chu Dương trở thành con tốt trong tay mình, để răn đe những người khác, khiến họ không dám manh động.
“Cẩn thận, Chu Dương.”
“Chu Dương, cẩn thận.”
Cảnh tượng này khiến cho hai người phụ nữ Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc run lên, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Trong giây lát, cả hai đồng thời nghĩ đến nhát dao mà Tăng Đại Đầu đã đâm vào đầu Chu Dương lúc còn ở Đông Hải.
Khi đó, nếu không phải Thẩm Bích Quân bất chấp thân mình đỡ cho Chu Dương thì hậu quả sẽ rất tai hại. Lần đó, Thẩm Bích Quân đã đi một vòng quanh Quỷ môn quan.
Và lúc này, lại một người khác xuất hiện và chĩa con dao gọt hoa quả về phía Chu Dương, đe dọa tính mạng của anh.
Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc gần như đều bất giác cùng lúc tiến lên phía trước một bước, định đỡ nhát dao cho Chu Dương.
Chỉ cần cầm cự đến khi Ngưu Xuyên tới, thì Trương Hải này sẽ không còn là mối đe dọa nữa.
Nhưng hai người phụ nữ vừa mới cất bước, Trương Hải đã xông tới trước mặt Chu Dương, con dao gọt hoa quả trong tay đã nhằm hướng người Chu Dương mà đâm tới.
Có vẻ như chỉ trong giây tiếp theo, con dao gọt hoa quả sẽ đâm vào bụng của Chu Dương.
“Á!”
Thấy không kịp ngăn lại, Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc cùng hét lên một tiếng, bất giác nhắm mắt lại không dám nhìn.
Nhưng mà hai người đợi hồi lâu cũng không có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, trong lòng cảm thấy kỳ lạ liền mở mắt ra. Họ nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì hai mắt đột nhiên trợn to.
“Mày!”
Trương Hải kinh ngạc nhìn Chu Dương, đích thực là hắn đã đâm con dao gọt hoa quả trong tay về phía Chu Dương, nhưng lại bị Chu Dương giữ lại khi còn cách bụng anh chừng năm phân.
———————–