Mục lục
Chàng rể kim quy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 426













Chương: 426: Tự cao tự đại



“Ừ, Chu Dương, chuẩn bị xong chưa?”



Giang Yến còn chưa nói gì, chị Linh đã lên tiếng, nhìn thấy mọi thứ đã được sắp xếp xong, cũng hài lòng gật đầu.



Hiển nhiên, thành ý của nhóm người Chu Dương, chị Linh hoàn toàn hài lòng.



Bằng không, cô tuyệt đối không cho Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh.



“À, đúng rồi, nhiếp ảnh gia đâu? Các cô chắc hẳn là phải mời nhiếp ảnh gia chứ nhỉ?”



Đột nhiên, chị Linh hình như phát hiện ra gì đó, lông mày nhíu lại, khẽ hỏi.



Chu Dương giờ mới phát hiện, đã nói rõ là sẽ mời nhiếp ảnh gia tốt nhất của Tương Tây tới, đến bây giờ, ngay cả nhân vật chính Giang Yến đều đã đến rồi, nhiếp ảnh gia vẫn chưa thấy đâu.



“Chuyện gì đây?”



Chu Dương nghiêng đầu nhìn Trương Tâm Di, sắc mặt cũng không tốt lắm.



Dù sao đây cũng là sơ suất của bọn họ.



Sắc mặt Trương Tâm Di lúc này đã vô cùng khó coi, trên trán toát ra vài giọt mồ hôi.



“Để tôi liên hệ lại với đối phương, có thể là trên đường gặp vấn đề gì rồi.”



Trương Tâm Di vẫn muốn xem đối phương giải thích thế nào, cô gọi một cuộc điện thoại, sau gần một phút, điện thoại sắp tự động ngắt, đối phương mới chịu nghe máy.



“Dương tiên sinh, không biết lúc nào anh mới đến, chúng tôi ở đây chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nhân vật chính cũng đã tới, chỉ đợi mỗi anh thôi.”



Trương Tâm Di hạ giọng nói, ngay cả ngữ điệu cũng vô cùng kính cẩn.



Suy cho cùng, đối phương cũng là nhiếp ảnh gia giỏi nhất ở Tương Tây, không chỉ có danh tiếng lớn ở đây, mà tên tuổi cũng vang xa trên toàn quốc, có rất nhiều fans hâm mộ.



Lần này, Trương Tâm Di tốn không ít sức lực, thậm chí đã phải dùng các mối quan hệ mà cô đã có được khi còn là quản lí tại mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia, mới có thể mời được đối phương.



“Vội cái gì? Mới sáng sớm thế này, không để người khác ngủ hả? Đợi tôi ngủ đủ tôi sẽ đến, mấy người cứ chờ là được.”



Ngữ khí đối phương cực kì không tốt, hùng hùng hổ hổ nói xong liền trực tiếp cúp máy.



Trong nháy mắt, sắc mặt Trương Tâm Di trở nên vô cùng khó coi, thậm chí mơ hồ mang theo một tia tức giận.



“Có chuyện gì đấy?”



Lúc này, Chu Dương cũng nhìn ra có điều không đúng, lẽ nào tên kia tự cao tự đại, muốn tăng giá?



“Chu tổng, đối phương muốn ngủ thêm lúc nữa mới đến, còn nói chúng ta cứ đợi đi.”



Trương Tâm Di chật vật nói, sau khi nói xong đầu cúi thấp xuống, biểu lộ sự áy náy, tự trách.



Suy cho cùng, người đó cũng là do cô mời tới, xảy ra chuyện này trách nhiệm cũng thuộc về Trương Tâm Di.



Huống hồ, bây giờ Trương Tâm Di đã hiểu rõ được thân phận của Giang Yến, Chu Dương có thể thỏa thuận hình tượng người đại diện với cô ấy thì lại càng thêm coi trọng.



Nếu như bởi vì mình mời nhiếp ảnh gia này mà làm cho hợp đồng người đại diện hình ảnh lần này bị lỡ dở, thì cho dù Chu Dương không trách cứ cô, trong lòng Trương Tâm Di cũng sẽ tự cảm thấy có lỗi.



“Khẩu khí lớn quá nhỉ, thế mà lại đùa giỡn với chúng tôi, Chu Dương, đây là thành ý của các cậu đấy hả?”



Giang Yến còn chưa nói gì, chị Linh ở một bên đã nhịn không được tức giận mắng.



Hiển nhiên, tên nhiếp ảnh gia láo xược kia đã khiến cho cô nổi cáu, lại càng giận cá chém thớt lên người Chu Dương.



“Chị Linh, Chu Dương cũng không phải là cố ý, vả lại, em cũng từng nghe nói, đối phương là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất tỉnh Tương Tây, tính khí nóng nảy chút là đương nhiên rồi, hay là chúng ta đợi một chút đi, dù sao thì cũng không có việc gì để làm.”



Giang Yến kéo cánh tay chị Linh, nhỏ giọng khuyên nhủ.



Nhưng lúc nói lời này, dĩ nhiên Giang Yến không dám nhìn vào mắt của chị Linh. Thậm chí, ngay cả âm thanh nói ra cũng vô cùng nhẹ nhàng.



Điều này đã thu hút được sự chú ý và nhạy bén của chị Linh.



“Tiểu Yến, em như vậy là sao? Đổi tính rồi hả? Nếu như hồi trước, em còn nóng nảy hơn chị nữa đấy, bây giờ còn nói giúp người khác sao?”



Chị Linh vô cùng kinh ngạc, theo như sự hiểu biết của cô đối với Giang Yến, Giang Yến không có khả năng nói ra những lời như vậy.



Bây giờ tên nhiếp ảnh gia kia tự cao tự đại như vậy, Giang Yến không những không nổi giận, ngược lại là vẻ mặt hòa nhã, hình như thật sự không hề để tâm, thậm chí ngay cả việc đợi ở đây một lúc cũng không có vấn đề gì.



Chị Linh nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy hết sức kì quái, hơn nữa, Giang Yến lúc này còn không dám đối diện với cô.



Tuyệt đối là có vấn đề!



Trong lòng chị Linh khẳng định chắc chắn, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.



Mà một giây tiếp theo, khi ánh mắt chị Linh nhìn đến Chu Dương, toàn bộ nghi hoặc trong lòng nháy mắt đều tan biến.



Thì ra là bởi vì cậu ta!



Nhìn qua có vẻ như Giang Yến bỏ qua cho tên nhiếp ảnh gia, mà trên thực là đang giúp Chu Dương giải vây, hơn nữa, cô ấy chủ động muốn ở đây chờ, chẳng qua chỉ là muốn ở bên Chu Dương lâu hơn một chút.



Giang Yến em giỏi lắm, thế mà lại trở nên hư hỏng như vậy, đây có còn là Tiểu Yến trong lòng chị không hả?



Chị Linh tức giận thở gấp, nghĩ phải trách mắng Giang Yến một trận ra hồn, nhưng giờ đang ở địa bàn của người khác, cô cũng không thể làm gì.



“Làm gì có đâu chị Linh, bây giờ là lúc nào rồi chứ lại còn có tính tình xấu như vậy, dù sao thì chúng ta cũng không có chuyện gì mà, huống hồ, lần này em cũng muốn ăn thử mấy món mới, chị đừng tức giận nữa mà.”



Giang Yến nào biết rằng chị Linh đã thấy rõ toàn bộ, vẫn còn nhỏ giọng khuyên nhủ.



“Ừ, được thôi, chẳng qua cái tên nhiếp ảnh gia kia, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nhiếp ảnh gia tốt nhất tỉnh Tương Tây là Dương Chiêu Đình hả?”



Chị Linh nhìn Trương Tâm Di đang tự trách mình, lạnh lùng hỏi.



Nếu Tiểu Yến một lòng muốn bảo vệ Chu Dương, vậy thì chị Linh chỉ có thể thay đổi mục tiêu, đem tức giận nhắm vào tên nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất Tương Tây kia.



“Vâng, không sai.”



Trương Tâm Di vẫn chưa kịp phản ứng, điện thoại trên tay đã bị chị Linh lấy đi mất, chị Linh rất nhanh trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.



“Ai đấy, sao phiền thế, không phải là đã nói rõ với cô rồi à, đợi tôi ngủ đủ rồi tôi sẽ tới, các người ngay cả đợi một lát cũng không đợi nổi hả?”



Sau khi điện thoại được kết nối, trong nháy mắt giọng nói của Dương Chiêu Đình từ điện thoại vang lên, âm thanh tràn đầy phẫn nộ và bực bội, còn có chút mệt mỏi.



Trương Tâm Di sững sờ.



Cô tuy không biết thân phận của chị Linh, nhưng nhìn thấy cô ấy lấy điện thoại của mình gọi cho Dương Chiêu Đình, nhất thời trong lòng vẫn cảm thấy rất căng thẳng.



Dương Chiêu Đình sẽ nghĩ đây là cô đang phát tiết sự bất mãn, sau đó hủy bỏ hợp tác.



Dẫu sao, Trương Tâm Di cũng biết, Dương Chiêu Đình căn bản không quan tâm một lần hủy hẹn, đối với hắn, đây chỉ là chụp một bộ ảnh tuyên truyền hình tượng người đại diện, nếu có hủy hẹn thật thì căn bản bồi thường cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.



Hiện giờ điều Trương Tâm Di lo lắng là sợ cái người gọi là chị Linh này không biết tình huống cụ thể, mạo muội đắc tội đối phương.



“Tiểu Đình Đình, có biết chị là ai không? Gan cậu dạo này to quá nhỉ, thế mà lại dám bày ra vẻ tự cao tự đại, có biết cậu đang làm gì không hả? Cậu muốn chị đây phải ngồi đây đợi cậu sao? Cho cậu nửa tiếng, nếu không thấy cậu đâu, thì sau này cậu ra đường nhớ kêu vệ sĩ theo, cẩn thận không biết tên bắn lén từ đâu tới, bắn chết cậu đấy!”



Chị Linh lạnh lùng nói, giọng nói uy nghiêm đáng sợ, nhưng nghe vào lại thấy khí phách vô song.



Trương Tâm Di đứng ngẩn người, bộ dạng khiếp sợ, cô ấy căn bản không dám tưởng tượng, cuộc nói chuyện vừa rồi là từ miệng chị Linh nói ra, mà khi nghe thấy lại ngang ngược bá đạo như vậy.



Không chỉ Trương Tâm Di, ngay cả Chu Dương cũng hết sức kinh ngạc.



———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK