Chương 444: Trần Thế Hào trở lại (2)
Ngược lại Tô Vỹ, vừa nhìn thấy Chu Dương thì ngay lập tức bước lên trước chào đón anh.
“Lão đại, anh đến rồi ạ!”
“Ừ, thế nào rồi? Chắc không vấn đề gì chứ?”
Chu Dương nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nhìn về phía Trần Thế Hào, phát hiện ông ấy quả thực rất tiều tụy.
Khuôn mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ ngầu, bọng mắt rất rõ rệt.
Ngoài ra còn đống râu mọc lung tung trên cằm.
Xem ra cả người đang vô cùng mệt mỏi.
Như thế này đi ra ngoài, người khác nhìn vào sẽ cho rằng Trần Thế Hào là một người suy sụp tinh thần.
“Trần tổng, ông vẫn ổn chứ?”
Chu Dương đi đến trước mặt Trần Thế Hào, cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi thăm.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết thời gian lâu như vậy rốt cuộc Trần Thế Hào đã đi đâu.
Không chỉ riêng anh, những người khác cũng không hề hay biết.
Thậm chí, ngay cả Trần Hân – con gái của Trần Thế Hào cũng không có bất cứ tin tức gì liên quan đến ông ấy.
Điều này thực khiến không ít người lo lắng.
Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn với Trần Thế Hào, hậu quả e là không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, chỉ có một vài người biết chuyện giữa Trần Thế Hào và Tôn Liên, hiện giờ đang âm thầm nhìn Tôn Liên với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Vẫn ổn, tôi không sao.”
Giọng của Trần Thế Hào rất khàn, giống như đã lâu không được uống nước, nghe có vẻ khô khan, không chút sức lực.
Nhìn quanh một vòng, phát hiện người đứng xem quá đông, không chỉ những người trong công ty, thậm chí một số khách hàng thấy nhộn nhịp cũng bắt đầu xúm lại xem náo nhiệt.
“Mọi người đi về đi, chỗ này có tôi rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Không còn cách nào khác, Chu Dương chỉ có thể giải tán mọi người xung quanh trước.
Quá nhiều người vây xung quanh, không khí không thể lưu thông, khiến cho người ta cảm thấy một loại áp lực rất lớn, dễ căng thẳng hoảng loạn.
Chẳng mấy chốc, đám đông đã tản ra hết.
Trong phòng, chỉ còn lại Tôn Liên, Trần Hân, Tôn Việt, Tô Vỹ, còn có Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Ngay cả Tạ Linh Ngọc và Ngưu Xuyên cũng bị Chu Dương đuổi về phòng.
“Trần tổng, ông nói đi, nhiều ngày như vậy, ông đã đi đâu, một chút tin tức cũng không có là sao?”
Chu Dương hơi tức giận, mặc dù hành động của Trần Thế Hào, bản thân anh không có quyền giám giát, cũng không có quyền hạn chế.
Nhưng tốt xấu gì giữa bọn họ cũng có mối liên hệ, dù sao anh cũng là thiếu gia của Trần Thế Hào, ông ấy cứ như vậy mà mất tích, trong gần nửa tháng không có một chút tin tức gì, cơ bản là không xem thiếu gia như anh ra gì.
Chỉ điều này thôi, cũng đủ để Chu Dương trừng phạt ông ấy nghiêm khắc.
Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến Chu Dương tức giận là vì Trần Thế Hào không chỉ không nói tin tức cho mình, mà ngay cả con gái ông – Trần Hân cũng không hề hay biết tin tức.
Nếu như cực đoan một chút, một ngày nào đó Trần Thế Hào không may chết ở bên ngoài, Trần Hân cũng không nhất định biết được.
Hậu quả này, đối với Trần Hân mà nói, quả thực vô cùng tàn nhẫn.
“Anh Chu Dương, bố em vừa mới trở về, chắc hẳn rất mệt mỏi. Để ông ấy nghỉ ngơi chút, có vấn đề gì để mai hỏi tiếp được không?”
Trần Hân nói nhỏ, giọng điệu ngoài một chút mệt mỏi, đa phần là niềm vui.
Trần Thế Hào bình an trở về khiến cho Trần Hân giống như tìm lại được nguồn sống, không còn dáng vẻ vô tri vô giác, cô đơn bất lực nữa.
“Được rồi, hôm nay đã muộn rồi, ông nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng tôi lại tìm ông.”
Chu Dương gật đầu đồng ý, anh có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Hân, vì thế đương nhiên không có lí do gì để từ chối.
Hơn nữa, đối với tâm trạng của Trần Hân trong thời gian qua, có thể nói trong rất nhiều người, ngoài Tôn Liên ra, anh chính là người hiểu cô nhất.
Chu Dương biết rằng, trong khoảng thời gian Trần Thế Hào biến mất, Trần Hân luôn nhớ về ông ấy, bất kể là ngày hay đêm.
Dù sao Chu Dương cũng hiểu rằng, Trần Thế Hào chính là người thân duy nhất của cô ấy trên thế giới này.
Về phần Trần Khoan, anh từng gặp ở đại học Đông Hải lúc trước, mặc dù anh không biết rõ mối quan hệ giữa họ, cậu ấy có quan hệ họ hàng với Trần Hân nhưng từ thái độ của Trần Thế Hào đối với cậu ấy, có thể đoán ra một hai phần.
Thế nghĩa là, nếu như Trần Thế Hào một ngày nào đó gặp chuyện ngoài ý muốn, Trần Hân sẽ không thể giao phó cho ai chăm sóc được nữa.
Thậm chí ở trong lòng Trần Thế Hào, nếu thực sự ngày đó đến, ông sẽ yên tâm đem Trần Hân giao cho Chu Dương hơn là giao cho người nhà họ Trần.
Sau khi liên tục nhắc nhở Trần Thế Hào nghỉ ngơi cho tốt, Chu Dương đưa những người khác lần lượt rời khỏi phòng.
Ngay sau đó, bầu không khí trầm mặc xuống.
Dường như ai cũng có lời muốn nói, nhưng lời đến miệng, lại bị nuốt vào trong.
Vào thời điểm Trần Thế Hào biến mất, trong lòng mọi người đều có những nghi ngờ vô cùng lớn, nhưng tại thời điểm này, bọn họ đoán đi đoán lại, rõ ràng có một điều gì đó không phù hợp.
Chu Dương nhìn Tôn Liên đang đứng bên cạnh mình, muốn nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của bà ấy.
Tuy nhiên Chu Dương thất vọng.
Gương mặt của Tôn Liên không một chút biểu cảm gì. Chu Dương cũng chú ý thấy, từ lúc anh vào trong phòng, nhìn thấy Tôn Liên, mãi cho đến bây giờ, biểu cảm của bà ấy không hề thay đổi.
Giống như một người qua đường, không mảy may quan tâm sự việc vừa xảy ra.
Tuy nhiên Chu Dương không cho rằng Tôn Liên không quan tâm đến Trần Thế Hào.
Như đã biết, giữa bọn họ đã từng có quan hệ yêu đương.
Với lại lần này lại là Tôn Liên chủ động đến khách sạn tìm Trần Thế Hào, sau đó mới có sự việc Trần Thế Hào mất tích.
Mà trong khoảng thời gian này, những lo lắng của Tôn Liên, toàn bộ đều thể hiện ra trước mắt Chu Dương, bất cứ một hành động nào, có thể nói đều nằm trong tầm mắt của Chu Dương.
Vì vậy, Trần Thế Hào có thể bình an vô sự trở về, nếu nói Trần Hân là người kích động và hứng phấn nhất, thì Tôn Liên nhất định là người thứ hai.
Thậm chí Chu Dương nghĩ, sự kích động và nhẹ nhõm của Tôn Liên cũng sẽ không ít hơn Trần Hân.
Trần Thế Hào và Trần Hân cần nghỉ ngơi, Tôn Liên có lẽ cũng cần nghỉ ngơi như thế.
“Tôn tổng, bà cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một đêm cho tốt, có vấn đề gì, ngày mai chúng ta giải quyết.”
Sau khi an ủi Tôn Liên, mọi người cũng bắt đầu giải tán.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng lên, Chu Dương đang ở trong phòng, liền nghe thấy nhiều người đang nói chuyện bên ngoài.
Hơn nữa nghe giọng điệu, đều vô cùng phấn khích.
Mang theo nghi ngờ, Chu Dương nhanh chóng dọn dẹp, sau khi mở cửa ra, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Khoảnh khắc này, từ phòng của Trần Thế Hào có một đội ngũ đang xếp hàng dài.
Hơn ba mươi người đại diện công ty mỹ phẩm cùng đến tỉnh Tương Tây với Chu Dương, lúc này đang xếp thành một hàng dài từ trong phòng của Trần Thế Hào ra hành lang bên ngoài, độ dài khoảng tầm hơn mười mét.
Mặc dù không thẳng hàng lắm, tuy nhiên Chu Dương có thể nhìn ra được, đội ngũ này không hề lộn xộn chút nào.
“Tình huống gì đây!”
Chu Dương hơi bàng hoàng.
Vừa mới một đêm, mọi chuyện đã biến thành như thế này rồi.
Lẽ nào thời gian vừa qua Trần Thế Hào đã đi làm chuyện gì đó, bây giờ có kết quả, muốn đưa mọi người cùng nhau phát tài sao?
Nếu không, tại sao trên mặt ai nấy đều có vẻ phấn khích như thế?
Chu Dương thực sự quá lười biếng với việc hỏi từng người, trực tiếp đến cửa phòng, đi vào bên trong.
“Tình huống này gì đây?”
Lúc này, Chu Dương mới phát hiện , không chỉ Trần Thế Hào đã thức dậy mà ngay cả Trần Hân, Tôn Liên, Tô Vỹ, Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc, hầu như toàn bộ đều có mặt ở đây.
Ngoài ra còn có một số người đại diện của vài công ty.
Vương Đại Lục, Chu Hạo, Vương Vĩ cũng có mặt.
Hơn nữa nhìn bộ dạng, có vẻ như bọn họ đang thương lượng chuyện gì đó.
Chu Dương trợn tròn mắt, cảm thấy mọi người đều có mặt đầy đủ, chỉ mình anh là không ở đây.
Muốn làm gì đây chứ?
Gạt bỏ người lãnh đạo như anh ra ngoài sao?
Nhìn thấy Chu Dương xuất hiện, hơn nữa còn với bộ dạng đờ đẫn, mọi người ai nấy đều vui vẻ hớn hở, sau đó kéo anh ngồi xuống.
“Chu tổng, cậu ngủ ngon quá đấy. Chúng tôi ở bên ngoài gây ra tiếng ồn lớn như thế, mà đến bây giờ cậu mới tỉnh giấc.”
Vương Đại Lục mỉm cười trêu đùa anh.
Những người khác cũng vậy, nhìn thấy Chu Dương, ai nấy đều cười rộ lên.
———————–