Mục lục
Chàng rể kim quy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 489: Con biết sai chưa?













Chương 489: Con biết sai chưa?



Đương nhiên điều kiện đầu tiên là chuyện mà cô làm là việc hợp pháp, là việc tốt, không gây thương tổn cho người khác.



Cho nên Giang Yến bèn dứt khoát giả vờ như không nhìn thấy những đồ trên bàn đá, cô ngồi thẳng lưng đối diện với Giang Hành Nguyên, sắc mặt không thay đổi nhìn bố mình.



“Con không có chuyện gì để nói với bố sao?”



Giang Hành Nguyên thấy Giang Yến sau khi đến thì chỉ lên tiếng chào hỏi mình, rồi trực tiếp ngồi xuống mà không nói thêm câu gì, ông ta lập tức lạnh lùng hỏi.



Mặc dù giọng điệu lạnh lùng, nhưng trong lời nói lại không có chút trách cứ nào, chỉ có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.



Đối với việc Giang Yến trở thành đại sứ hình ảnh cho công ty Danh Dương, từ đầu không chỉ có mỗi ông ta, mà ngay cả toàn bộ Giang gia cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì.



Cho tới khi công ty Danh Dương công bố ra ngoài thì Giang gia mới biết được, lúc ấy tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, rồi sau đó vô cùng giận dữ.



Thậm chí Giang gia còn vì thế mà mở cuộc họp toàn gia tộc, ngay cả người có địa vị cao nhất trong gia tộc là Giang Trực Phong cũng xuất hiện.



Nhưng mà cũng may gia chủ Giang Phàm Lưu giao việc này cho chính ông xử lý, cũng coi như là cho Giang Hành Nguyên chút thể diện.



Nếu không Giang Hành Nguyên căn bản sẽ không nói năng nhẹ nhàng như thế với Giang Yến.



“Nói gì? Con chẳng có gì muốn nói cả, hôm nay con chỉ về đây để lấy một vài thứ, lát nữa còn phải ra ngoài một chuyến.”



Giang Yến vuốt tóc bên tai, cô từ tốn nói.



“Giang Yến, con có biết bản thân mình đang làm gì không? Những chuyện này là thế nào chẳng lẽ con còn không biết? Nếu không phải bên ngoài tuyên truyền rầm rộ như vậy, thì con còn muốn giấu đến bao giờ?”



Nhìn thấy Giang Yến cứng đầu như thế, trong lòng Giang Hành Nguyên bỗng nổi giận, ông ta quơ lấy đống ảnh chụp và poster tuyên truyền của Giang Yến trên bàn đá, định đập vào mặt Giang Yến.



Nhưng khi chuẩn bị ném ra, Giang Hành Nguyên lại có vẻ không đành lòng, ông ta đành chọn việc ném xuống bên chân Giang Yến.



“Tất cả những thứ này là gì? Đây là gì? Con cho bố một lời giải thích xem! Ai bảo con đi làm mấy cái này hả?”



Giang Hành Nguyên giận giữ, ông ta chỉ tay vào những tấm poster bên chân Giang Yến, giận dữ mắng mỏ Giang Yến, trong giọng nói của ông tràn đầy sự tức giận.



Thậm chí, còn xen lẫn một chút thất vọng.



Còn Giang Yến, từ đầu tới cuối biểu cảm trên mặt cô cũng không có quá nhiều thay đổi.



Chỉ là khi những tấm poster kia rơi vào chân mình, trong mắt cô mới xuất hiện chút xúc động.



Bởi vì vừa rồi cô rõ ràng đã thấy ngay từ đầu Giang Hành Nguyên định ném những tấm poster kia vào mặt mình, nhưng sau lại đổi sang hướng khác.



Chỉ vì như thế mà khiến tim Giang Yến mềm đi một chút.



“Những thứ này cùng lắm chỉ là poster phổ thông mà thôi, không tính là cái gì cả. Hơn nữa chẳng lẽ con không thể làm mấy chuyện này? Đây là quyền tự do của con.”



Giang Yến từ tốn nói, cô cúi người nhặt những tấm poster bên chân kia lên, rồi để lại lên bàn đá, sau đó chăm chú nhìn.



Những tấm poster và ảnh chụp quảng cáo trước đó cô đều đã từng nhìn thấy, nhưng lại không để ý lắm.



Dù sao cũng không phải là cô chưa từng chụp ảnh, cho dù là ảnh chụp nghệ thuật thì cô cũng không chỉ có một bộ.



Cho nên một bộ ảnh chụp dùng để tuyên truyền, cô cũng không đáng để cô cẩn thận nghiêm túc xem làm gì.



Bây giờ xem lại, Giang Yến đột nhiên phát hiện bản thân trong tấm ảnh này có vẻ xinh hơn một chút, và có thêm ít khí chất tiên nữ.



Thậm chí trong đầu Giang Yến còn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.



Chỉ nhìn ảnh chụp trên poster, bản thân cô so với Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc có lẽ cũng không khác nhau là bao.



Chỉ là ý nghĩ này vừa xuất hiện, chính Giang Yến cũng thầm giật mình trong lòng, cô vội vàng lắc đầu, loại cái suy nghĩ ấy ra khỏi não bộ của mình.



Cô không biết vì sao đột nhiên mình lại có suy nghĩ như vậy, lại nghĩ đến việc so sánh bản thân với Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc.



Ba người họ đều là những cá thể độc lập, ở giữa bọn họ không có liên quan quá nhiều đến nhau.



Cho dù là Thẩm Bích Quân, giữa cô ấy và Giang Yến cùng lắm chỉ có sự tương đồng trong hình tượng đại sứ hình ảnh mà thôi.



Về phần Tạ Linh Ngọc, bản thân Giang Yến thậm chí còn chưa từng nói chuyện trực tiếp với Tạ Linh Ngọc một câu.



Chỉ có lần đầu tiên thoáng nhìn thấy từ xa trong bữa tiệc tối của Giang gia.



Nhưng mà bây giờ, Giang Yến đột nhiên nảy ra suy nghĩ đặt ba người lên bàn cân cùng so sánh, như vậy hoàn toàn không phù hợp một chút nào.



Nhưng cũng may đây chỉ là suy nghĩ trong đầu của Giang Yến, cô chưa từng nói với người khác, cũng không để lộ ra chút khác thường nào.



Cứ coi như Giang Yến đã loại suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, thì trên mặt cô vẫn hơi đỏ lên một chút.



“Tự do? Chẳng lẽ con không biết quan hệ giữa Chu Dương và công ty Danh Dương hay sao, con không biết ân oán giữa Chu Dương và nhà Giang gia chúng ta à? Anh họ Giang Bắc của con đã bị Chu Dương đánh tàn phế, bây giờ con lại trở thành đại sứ hình ảnh của công ty Danh Dương, con làm như vậy những người trong nhà sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ khiến bác cả của con thấy thế nào? Khiến ông nội của con thấy thế nào?”



Giang Hành Nguyên nhìn thấy Giang Yến vẫn tự cho rằng mình không hề làm sai chuyện gì, ông ta hơi tức giận, giọng điệu cũng trở nên đanh thép hơn, thậm chí còn chỉ thẳng mặt Giang Yến hỏi ba câu liên tiếp.



Giang Hành Nguyên vô cùng tức giận. Trước kia ông ta còn cảm thấy Giang Yến trong lúc nhất thời bị Chu Dương nói mấy lời đường mật lừa bịp, chỉ cần nói rõ tất cả với cô thì Giang Yến có thể hiểu ra rồi đưa ra lựa chọn chính xác.



Nhưng bây giờ xem ra Giang Yến căn bản là biết rõ tất cả, nhưng vẫn khăng khăng muốn làm như thế, như vậy căn bản là coi lợi ích của Giang Yến, mặt mũi và lòng tự trọng của Giang Yến, thậm chí ngay cả mặt mũi, lòng tự trong và uy tín của người bố này như cỏ rác.



“Giang Yến, con biết sai chưa?”



Giang Hành Nguyên hung dữ nói.



Hiện giờ không nói đến chuyện gia chủ Giang Phàm Lưu đã để Giang Hành Nguyên toàn quyền xử lý chuyện của Giang Yến.



Chỉ nói tới việc bây giờ tất cả ánh mắt Giang gia đều đang đổ dồn vào Giang Hành Nguyên ông, đều muốn nhìn xem ông ta sẽ xử lý Giang Yến như thế nào.



Nếu Giang Hành Nguyên xử lý không tốt, như vậy ông ta sẽ bị mất điểm rất nặng trong mắt mọi người của Giang gia. Thậm chí ấn tượng tốt của ông trong lòng Giang Phàm Lưu cũng bị giảm bớt rất nhiều.



Còn nữa, lần trước trong cuộc họp của cả Giang gia, Giang Phàm Lưu đã nói chuyện với Giang Hành Phương, để lộ ra khá nhiều tin tức.



Điều này khiến trong lòng Giang Hành Nguyên hơi lo lắng.



Giang Phàm Lưu nói đến bác cả.



Mà trong ấn tượng của Giang Hành Nguyên, hình như đúng là ông ta có một người bác cả, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng ông ta vẫn chưa từng nhìn thấy bác cả của mình.



Nhưng trong ấn tượng, trước năm ông ta mười tuổi, hằng năm vẫn sẽ nhìn thấy bác cả một lần.



Còn bác cả của ông lại là một người có tài năng y học hơn hẳn người khác.



Mà vào lúc này, Giang Phàm Lưu đột nhiên nói năm nay bác cả sẽ trở về Giang gia, còn nhấn mạnh với Giang Hành Phương rằng sẽ để ông ta đi đón bác cả.



Ẩn ý trong đó, đương nhiên Giang Hành Nguyên thấy rõ ràng.



Chính là muốn đưa Giang Bắc đến cho bác cả khám bệnh, xem có thể chữa khỏi được không.



Mà Giang Phàm Lưu đã nói như vậy, có nghĩa là, ông ta vô cùng tin tưởng người anh em của mình.



Nếu như Giang Bắc được chữa khỏi, thì Giang Hành Phương sẽ lại một lần nữa có tư cách cạnh tranh vị trí gia chủ.



Mà nếu như Giang Hành Nguyên không xử lý được chuyện của Giang Yến, thì sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Giang Phàm Lưu.



Như vậy ông ta sẽ lại rơi xuống địa vị ngang hàng với Giang Hành Phương một lần nữa.



Thế thì sau này khi hai bên đều tranh giành vị trí gia chủ, phần thắng của Giang Hành Nguyên ông sẽ bị giảm mạnh.



———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK