Chương 421: Nặng nề!
Sắc mặt Trương Thái Viêm uy nghiêm, giọng điệu cũng rất nghiêm trọng.
Dù sao thừa nhận việc người khác giỏi giang thật sự là một chuyện rất khó. Huống chi, lúc này người ông ta phải thừa nhận lại có vai vế thấp hơn ông những hai bậc, cùng thế hệ với cháu trai của ông ta.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hai đứa con trai, Trương Thái Viêm lập tức nổi giận đùng đùng.
Rõ ràng là từ bé đến lớn, lớn lên ở Trương gia, còn được tiếp thu cách giáo dục của quý tộc.
Vậy tại sao hai đứa con trai của ông còn không bằng cả một tên Chu Dương nữa?
“Nếu các con thấy chuyện này là điều quá mức hiển nhiên, vậy các con thật sự quá kiêu ngạo rồi. Có lòng tin với bản thân là chuyện tốt, nhưng cũng không được có thành kiến với những người khác.”
“Ví dụ như Chu Dương, các con để tay lên ngực tự hỏi bản thân xem, nếu đứng ở vị trí của cậu ta, thì các con có thể làm được như cậu ta không?”
Trương Thái Viêm ngồi trên ghế, khẽ đong đưa, mắt liếc xéo hai đứa con, ông than nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Thật ra những gì ông vừa nói đã đủ rồi.
Nếu như hai đứa con trai của ông đủ thông minh, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì sẽ có thể lĩnh hội được rất nhiều thứ.
Hơn nữa bọn nó ở ngoài xã hội, dù cho cố gắng nỗ lực tới mức nào, cũng không thể học được những kiến thức này.
Nhưng mà ngẫm lại, hôm nay Chu Dương đặc biệt gọi điện tới, nhưng dường như nói cũng như không. Trong những lời nói ấy, hầu như đều là lời nói nhảm vớ vẩn, không có một tin tức hữu dụng nào.
Trương Thái Viêm vốn nghĩ rằng Chu Dương sẽ cầu xin ông giúp đỡ, nhưng không ngờ ông đã ám chỉ đến vậy rồi, đối phương còn cắn răng không nói.
Nghĩ tới đây, cách nhìn của Trương Thái Viêm đối với Chu Dương lại lần nữa tăng thêm một bậc.
Trương Luân và Trương Anh ra khỏi phòng, cũng không có nói gì với nhau, mỗi người một hướng đi về phòng của mình.
Bọn họ đều đang nhớ lại lời nói vừa rồi của lão gia, nghiền ngẫm kỹ.
Thực tế trong lòng bọn họ cực kỳ không phục việc lão gia chủ có đánh giá rất cao về Chu Dương, nhưng lại có vẻ hạ thấp bọn họ.
Phải hiểu rằng, bọn họ có xuất thân từ Trương gia, là một trong năm đại gia tộc ở tỉnh Tương Tây này. Từ nhỏ họ đã tiếp thu sự giáo dục tốt nhất.
Hơn nữa hiện giờ bọn họ cũng giúp đỡ lo liệu một phần sản nghiệp của Trương Gia, thậm chí còn lập được công lớn. Thậm chí còn giỏi hơn cái đám tinh anh lăn lộn nhiều năm trên thường trường kia nữa.
Nhưng hôm nay, trong mắt bố của bọn họ, dường như bọn họ còn không bằng Chu Dương.
Một tên quản lí công ty mỹ phẩm làm sao có thể so sánh với bọn họ được chứ.
Gương mặt Trương Anh bình tĩnh, không nhìn ra điều gì. Lúc đi về phòng của mình, bước chân của ông vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi, cũng không quấy rầy tới bất kỳ ai, đi một mạch vào phòng mình.
Ông ấy đang tự hỏi bản thân đã tiếp xúc với Chu Dương rất nhiều lần, hiểu biết của ông về anh, lại thêm một số tin tức biết được ở chỗ Trương Kiệt. Có thể nói ở Trương gia này, ông là người hiểu rõ Chu Dương nhất.
Quả thật như những lời của lão gia chủ, Chu Dương thật sự là một nhân tài hiếm có. Nếu anh ở Trương gia, chỉ sợ bọn họ cũng không thể che lấp được ánh hào quang của Chu Dương.
Nhưng mà nếu theo như lời của ông cụ nói, Chu Dương còn xuất sắc hơn cả ông, thì thật sự Trương Anh cảm thấy không phục.
Chu Dương nhiều nhất cũng chỉ có thành tựu ở ngành mỹ phẩm, công ty Dương Danh tuy đang hot, nhưng còn chưa có cách nào xâm nhập vào thị trường cả nước.
Thậm chí ngay cả việc chiếm cứ toàn bộ thành phố ở tỉnh Tương Tây cũng cần Trương gia bọn họ giúp đỡ một tay.
Nếu nói không khách khí, thì Trương Anh thậm chí còn thấy bản thân còn lợi hại hơn Chu Dương một chút nữa.
Nếu không nhiều năm nay, Trương gia không thể nào chỉ dựa vào hai người Trương Thái Viêm và Trương Luân mà chèo chống được. Cho dù hiện giờ phải đối mặt với sự bao vây của tứ đại gia tộc, thì cũng không rơi vào thế bất lợi.
Trong đó, công lao của Trương Anh thật sự không nhỏ.
“Bố, bố đã về rồi.”
Trương Kiệt trở về phòng, nhìn thấy phòng của Trương Anh sáng đèn, thì biết ông đã trở về.
Mấy ngày nay Trương Anh bận rộn ở bên ngoài, đã vài ngày chưa trở về nhà.
Hiện giờ Trương Anh về nhà, Trương Kiệt cảm thấy rất vui vẻ. Hơn nữa cậu ấy còn muốn chia sẻ với bố một vài chuyện của Chu Dương.
…
Trương Kiệt kể với Trương Anh một số chuyện của Chu Dương, nói tới Trương Luân, sau khi ông ta từ chỗ gia chủ trở về phòng mình, sự tức giận trong lòng cũng không cần phải che giấu nữa, trên mặt tràn đầy sự căm phẫn.
Vừa nhìn qua đã biết ông ta rất tức giận, không có việc gì thì đừng động vào ông ta.
Nếu không Trương Luân sẽ cho họ biết, động vào đại thiếu gia của Trương gia sẽ có hậu quả gì.
Những lời mà vừa rồi lão gia chủ đã nói ở trong phòng thật sự khiến cho Trương Luân tức muốn chết.
Thế nhưng ở trước mặt Trương Thái Viêm, ông ta cũng không phản bác được gì. Chỉ có thể cố nén tức giận vào trong lòng.
Bây giờ đã trở về nhà của mình, tất nhiên ông cũng không cần che che giấu giấu nữa.
“Cút ra, tôi không cần những thứ này, đám người làm các người rốt cuộc có xem tôi ra gì không hả!”
Vừa mới bước vào trong sân, Trương Luân đã nghe thấy một giọng nói tức giận. Sau đó, một đĩa sứ đột nhiên bay tới trước mặt.
Chuyện này thật sự khiến cho Trương Luân hoảng sợ.
Chẳng lẽ có người muốn ám sát ông sao?
Hơn nữa, còn là người của Trương gia!
Quả thật là to gan lớn mật mà!
Nhìn xuống đĩa sứ vừa né được, Trương Luân hoảng sợ, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi động tác của ông ta chậm một chút, thì đã bị đĩa sứ kia trực tiếp đập trúng rồi, vậy thì bây giờ ông ta chắc chắn đã chảy máu đầy đầu, sau đó ngất xỉu mất.
“Láo xược! Mấy người đang làm gì đó!”
Ánh mắt của ông ta quét một vòng, lập tức nhìn thấy trên bàn đá ở một góc trong sân, con trai ông là Trương Đào đang cầm lấy mấy bộ chén đĩa ném liên tiếp ra ngoài. Mà mấy người làm thì nơm nớp lo sợ trốn ở trong góc, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Trương Đào.
Lần này, trong lòng Trương Luân lập tức hiểu ra.
Đĩa sứ vừa nãy là con mình Trường Đào ném qua.
Cái thằng con bất hiếu này!
Trương Luân mắng to trong bụng, ông ta bước tới chỗ Trương Đào, sau mấy lần né được chén đĩa ném tới, cuối cùng ông ta đã đến trước mặt Trương Đào, tát thẳng vào mặt hắn một cái.
“Bốp!”
Cái tát này vô cùng vang dội, nháy mắt vang vọng cả khoảng sân nhỏ.
Mấy người làm đang trốn trong góc càng thêm run rẩy. Bọn họ không dám nói gì, cố gắng nép sát vô góc tường, tất cả đều mong bản thân không bị người khác chú ý.
Mà vừa rồi Trương Đào còn giống như đang nổi điên, thì lúc này bỗng ngây ngẩn.
m thanh cái tát vang dội, cảm giác đau đớn nóng rát trên gương mặt đã kích thích dây thần kinh của hắn.
Hắn bị người ta đánh!
“Mày!…”
Trương Đào giận dữ, đang chuẩn bị bật lại, nhưng tới khi hắn đứng lên, nhìn thấy bố của mình đang trợn mắt nhìn mình chằm chằm, thì sự tức giận trong lòng lập tức tan thành mây khói.
“Bố, sao bố lại đến đây…”
Trương Đào lập tức hoảng hốt, bộ dạng hiện tại của hắn chênh lệch gấp nghìn lần so với sự mong đợi của bố đối với bản thân hắn.
“Hừ! Tại sao bố tới đây hả? Có phải nếu bố không tới, con sẽ cứ buông thả bản thân như thế không? Con không thử nhìn xem bộ dạng hiện giờ của con thế nào? Nếu như bị ông nội con biết, ông ấy sẽ nghĩ như thế nào? Con có còn muốn ở lại trong Trương gia nữa hay không?”
Trong lòng Trương Luân càng phẫn nộ, cũng vô cùng thất vọng.
Đứa con trai này của ông ta trước kia đâu có làm càn thế này, không chỉ phát điên ở trong nhà, hơn nữa nhìn tình hình này chắc còn ra tay cả với người làm.
Chuyện này nếu truyền ra, bị lão gia chủ biết được thì hậu quả khó có thể đoán được.
“Mọi người ra ngoài đi, chuyện hôm này không được ai nói ra ngoài. Nếu để cho tôi biết có người nói ra ngoài, hậu quả mọi người tự biết!”
Trương Luân quát một tiếng, đám người làm lập tức cảm thấy thoải mái rất nhiều, vội vàng cúi chào rồi rời khỏi khoảng sân nhỏ.
———————–