Chỉ trong chốc lát, Tôn Càn Khôn đã phủi sạch các mối quan hệ thiết yếu.
Đừng nói lần này Hồng Mao đắc tội Chu Dương.
Cho dù Chu Dương vô duyên vô cớ đánh Hồng Mao, lúc này Tôn gia cũng tuyệt đối không thể trở mặt với Chu Dương.
“Là như vậy, Chu tiên sinh, ha ha, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi”. Tôn Càn Khôn thay đổi sắc mặt, cười nói.
Vẻ mặt thay đổi này khiến Chu Dương hơi kinh ngạc.
Tốc độ thay đổi hơi nhanh rồi thì phải!
Dù gì cũng nên có bước đệm đã chứ!
Giây trước còn hung hăng dữ tợn, giây sau đã cười đùa vui vẻ.
Đúng là một lão hồ ly, lúc này Chu Dương mới hiểu rõ thêm đôi chút về Tôn Càn Khôn.
“Vậy sao? Nếu đã là hiểu lầm, vậy thì chỉ cần nói rõ là được rồi”, Chu Dương đáp.
“Đúng đúng, tôi vẫn đang rất mong chờ cuộc chiến giữa cậu và Hứa gia”, Tôn Càn Khôn bóng gió nói: “Cậu và Hứa gia còn chưa phân rõ thắng thua, Hồng Mao lại xúc phạm cậu, đó đích thực là lỗi của nó”.
“Dẫu sao Tôn gia chúng tôi cũng là một gia tộc thấu hiểu đạo lý, nếu Chu tiên sinh bắt nạt tiểu bối nhà chúng tôi, vậy tôi tất nhiên phải phản bác”.
“Bây giờ là tiểu bối của Tôn gia chúng tôi đắc tội với cậu, vậy thì tôi sẽ trả lại công bằng cho cậu, cậu trả điện thoại cho Hồng Mao đi”.
Tôn Càn Khôn không chỉ mỉa mai Chu Dương, mà còn giữ được thể diện cho Tôn gia, đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Chu Dương cũng mặc kệ, chỉ mỉm cười, đưa lại điện thoại cho Hồng Mao.
Giữ thể diện? Đó chẳng qua là một thủ đoạn nho nhỏ của Tôn Càn Khôn mà thôi, chẳng qua là để tìm kiếm sự an ủi cho bản thân.
Ít nhất, trong chuyện này, Tôn Càn Khôn đã chịu thua rồi!
Hồng Mao nhận điện thoại, vừa định nói gì đó với Tôn Càn Khôn nhưng lại nghe được một mệnh lệnh đầy tức giận: “Xin lỗi!”
“Bác hai, bác nói gì vậy?”, Hồng Mao ngẩn người.
Hắn bị hai người này đánh liên tiếp mấy cái, lại còn muốn hắn xin lỗi sao?
Nhưng Tôn Càn Khôn phớt lờ thái độ của hắn, lạnh lùng nói: “Sao hả? Cháu đang chất vấn mệnh lệnh của bác hả?”
“Cháu… không dám, bác hai, cháu biết phải làm sao rồi”, Hồng Mao ngoan ngoãn cúi đầu.
Ở Tôn gia, Tôn Càn Khôn nói một là một, hai là hai!
Hắn cúp máy, hằn học nhìn Chu Dương và Tô Vỹ.
“Sao rồi?”
Chu Dương giễu cợt nhìn Hồng Mao.
“Xin, xin lỗi”, Hồng Mao cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha, nói từ sớm không phải là xong rồi sao, đỡ cho tôi phải ra tay”.
Chu Dương đưa tay vỗ vào mặt Hồng Mao: “Ngoan, lần sau đừng làm thế nữa”.
Đây là sỉ nhục! Công khai sỉ nhục!
Hồng Mao luôn kiêu ngạo, chưa từng phải chịu nỗi nhục này!
Nhưng lúc này, hắn không thể không cúi đầu, nhẫn nhịn chịu đựng, bởi vì hắn vừa nhận được mệnh lệnh của Tôn Càn Khôn!
“Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Chu Dương cũng không dây dưa nữa, suy cho cùng trong mắt anh, Hồng Mao chỉ là một thằng hề đang nhảy nhót, vốn chẳng thể gây ra sóng gió gì.
Nhưng Tô Vỹ thì khác, Tô Vỹ hào hứng theo Chu Dương quay lại xe, vẻ mặt đầy phấn khích.
“Sao vậy, mặt tôi nở hoa à?”
Chu Dương vừa lái xe vừa hỏi Tô Vỹ.
Bởi vì ánh mắt Tô Vỹ khi nãy nhìn anh quá bất thường, nhìn đến mức Chu Dương thấy hơi sợ hãi.
Ánh mắt có chút cuồng nhiệt!
Một tên đàn ông cuồng nhiệt nhìn chằm chằm bạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào? Đoán chừng cũng không thể thoải mái được.
“Lão đại, em thực sự rất khâm phục anh!” Tô Vỹ hưng phấn nói.
“Khâm phục tôi cái gì chứ”, Chu Dương nhún vai: “Chẳng qua là thuận theo ý muốn của bản thân, làm
chuyện mình muốn làm thôi mà”.
Chu Dương không cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, cũng không cảm thấy có chỗ nào đáng tự hào.
Dù sao tiếp theo, gia tộc anh phải đối mặt là Hứa gia.
Nói trắng ra, mặc dù kế hoạch của Chu Dương đã rất chu toàn, nhưng đối mặt với một gia tộc ẩn dật như Hứa gia, anh vẫn chưa dám chắc.
Bởi vì anh vẫn nhớ những gì Thủy Băng Nguyệt đã nói.
Trong các gia tộc ẩn dật, tông sư võ giả lộ ra bên ngoài vốn không là gì cả, không ai biết được con át chủ bài của họ.
Thậm chí, bọn họ có cả sự tồn tại vượt qua cả tông sư võ giả.
Vượt qua cả ngưỡng tông sư võ giả, đó là sự tồn tại như thế nào?
Chu Dương không dám tưởng tượng, cũng không thể tưởng tượng nổi, bởi vì chỉ một tông sư võ giả là đã có thể đánh bại vô số người bình thường.
Có thể nói, chỉ cần là tông sư võ giả, cho dù mấy trăm người vây đánh một tông sư võ giả, thì tông sư võ giả đó cũng có thể đánh bại rất nhiều người sau đó thoát thân.
Cơ bản chính là hai khái niệm vũ lực khác nhau.
Vậy còn sự tồn tại vượt qua cả tông sư võ giả thì sao?
Có phải là có thể đánh bại hơn mười tông sư võ giả một lúc không?
Nếu đúng là vậy, thì dù bên mình có bao nhiêu tông sư võ giả cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng anh không thể từ bỏ, dù sao anh vẫn chưa biết rõ thực lực của Hứa gia như thế nào.
Không thể vì một vài suy đoán của mình mà tự hù dọa bản thân rồi nhận thua ngay được.
Đó tuyệt đối không phải phong cách của anh.
“Lão đại, anh đang nghĩ gì vậy?”, Tô Vỹ tò mò hỏi.
Cậu ta rất muốn biết, một người như Chu Dương, lúc bình thường sẽ suy nghĩ gì.
“Không có gì, nghĩ linh tinh thôi”, Chu Dương cười, rồi dừng xe lại.
Bọn họ đã đến vịnh Lục Cảnh, lúc trước Chu Dương đã sắp xếp tất cả mười tông sư võ giả Hứa Nguy đưa đến ở gần đây, đồng thời cũng định để Tô Vỹ ở lại đây.
Lí do rất đơn giản, Tô Vỹ không thích hợp ở cùng một nhà với anh, bởi vì rất khó đảm bảo cậu ta sẽ không để lộ thông tin quan trọng với bà Chu.
Ví dụ như Chu Dương hiện tại đang chuẩn bị đối đầu với gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Bà Chu có thể không biết đến sự tồn tại của gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Nhưng bà nhất định biết đây là một việc vô cùng nguy hiểm, đến lúc ấy sẽ ngăn cản Chu Dương.
Vì vậy Chu Dương không định để Tô Vỹ ở cùng nhà với mình.
Anh đưa Tô Vỹ đến chỗ mấy tông sư võ giả, sắp xếp cho cậu ta xong, giới thiệu với vị tông sư võ giả dẫn đầu một chút.
Vị tông sư võ giả dẫn đầu này tên là Hứa Lực, được coi là đội trưởng của mười tông sư võ giả này.
Sau khi nghe Chu Dương giới thiệu, Hứa Lực gật đầu: “Thì ra là thiếu gia của Tô gia, vậy thì chúng tôi sẽ chăm sóc thật tốt”.
“Dẫu sao chúng tôi cũng biết, lần này đối đầu với Hứa gia, Tô gia là lực lượng không thể xem nhẹ, về điểm này, Chu tiên sinh không cần lo lắng”.
Chu Dương gật đầu, lời bảo đảm của Hứa Lực khiến anh yên tâm, để Tô Vỹ ở lại đây, có khi cậu ta còn có thể học hỏi chút bản lĩnh từ mấy tông sư võ giả này.
Sau khi giao phó xong, anh liền rời đi.
Đúng lúc này, Hứa Lực lại nói với anh: “Để Tô thiếu gia đến đây, tôi có thể hiểu”.
“Nhưng cái đuôi bám theo Chu tiên sinh, là có ý gì đây?”