Chương 660: Liễu Tuyết tuyệt vọng
Cũng chính trong bữa tiệc lần đó, Hoàng Cương có được không ít trứng cá muối, hôm nay mang tới đây nửa cân để ra oai lấy thể diện.
Hắn không ngờ Lý thiếu gia cao ngạo kia lúc này lại đang đứng trước mặt mình.
Còn hoa khôi Liễu Tuyết mà hắn đang muốn theo đuổi lại đắc tội với Lý thiếu gia, Lý thiếu gia nổi hứng muốn đưa vào phòng cùng uống rượu.
Trong giây lát, Hoàng Cương sững sờ tại chỗ, trầm mặc không nói gì.
“Các người mau buông tôi ra!”
Liễu Tuyết nhìn thấy vậy, liền phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Hoàng Cương vừa nãy còn cứng miệng nhưng bây giờ lại câm như hến, mà trên mặt hắn lại đầy vẻ kiêng nể dè chừng.
Điều này khiến Liễu Tuyết ý thức được, Lý thiếu gia này e rằng thực sự không phải một người bình thường, tuyệt đối có thân phận địa vị không thể xem nhẹ.
“Ha ha, nhóc con, Lý thiếu gia ở đây, mày biết nên làm gì rồi chứ?”
Tên đàn em cười lạnh lùng, hoàn toàn không quan tâm đến Liễu Tuyết đang kêu gào vùng vẫy.
Với thân phận của Lý thiếu gia ở Đông Hải, cho dù đây là câu lạc bộ Silver Lake cũng không ai dám làm gì hắn.
Hơn nữa nơi này là đại sảnh tầng một của câu lạc bộ Silver Lake, người ở đây căn bản đều không phải là người có thân phận gì.
Vậy nên Lý thiếu gia mới có thể ngang ngược không kiêng dè như vậy.
Bởi vì thân phận của Lý thiếu gia, đủ để khiến người ở tầng một, tầng hai khiếp sợ không thể đụng vào.
“Tôi biết, tôi biết rồi.”
Trán Hoàng Cương đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Hắn có thể nghe ra được, ngữ khí tên đàn em của Lý thiếu gia đầy sự uy hiếp.
Hơn nữa, sự uy hiếp này, trong mắt của Hoàng Cương lại là sự khinh thường, bởi vì đây không chỉ là lời uy hiếp đơn thuần, mà nó còn có cả sự răn đe cảnh cáo.
Hoàng Cương biết, nếu như bản thân thực sự chọc giận Lý thiếu gia, dựa vào địa vị và năng lực của hắn, muốn phản đòn trả thù Hoàng Cương thực sự quá dễ dàng.
“Liễu Tuyết, cậu đã đắc tội với Lý thiếu gia, vậy thì mau chóng xin lỗi, tôi tin Lý thiếu gia sẽ không làm khó cậu đâu.”
Liếc nhìn Liễu Tuyết, Hoàng Cương vội vàng lên tiếng, trên gương mặt đầy vẻ lo lắng.
“Ha ha, xin lỗi? Tên nhóc này, tao khuyên mày đừng nhiều chuyện, hôm nay cô gái này nếu như không uống rượu với tao, chơi vui vẻ cùng tao, chuyện ngày hôm nay không xong đâu.”
Lý thiếu gia cười nhếch mép nói.
“Lý thiếu gia, đừng tức giận, người này là bạn gái tôi, vừa nãy cô ấy uống hơi quá chén không cẩn thận đụng vào Lý thiếu gia, xin anh đừng trách tội.”
“Tôi là bạn của Tôn thiếu gia, Tôn thiếu gia và Lý thiếu gia cũng có quen biết, xin anh nể mặt Tôn thiếu gia mà nguôi giận.”
Hoàng Cương vẫn không muốn Liễu Tuyết bị Lý thiếu gia làm nhục, nên cố tình nhắc đến người anh em gia tộc lớn mà hắn quen biết, muốn cầu xin cho Liễu Tuyết.
Nói không chừng Lý thiếu gia sẽ nể mặt Tôn thiếu gia mà không truy cứu chuyện này nữa.
Quả nhiên, sau khi Hoàng Cương nhắc đến danh tiếng của Tôn thiếu gia, Lý thiếu gia hơi do dự.
“Tôn thiếu gia? Tôn thiếu gia nào?”
Đúng vậy, Lý thiếu gia quả thực đang chần chừ suy đoán.
Bởi vì hắn không biết Tôn thiếu gia mà Hoàng Cương nói tới rốt cuộc là Tôn thiếu gia nào.
Ở Đông Hải, có rất nhiều Tôn thiếu gia, cũng có rất nhiều Tôn gia.
Nếu như là Tôn gia bình thường, Tôn thiếu gia bình thường vậy thì hắn đương nhiên không cần lo lắng.
Nhưng nếu như là Tôn thiếu gia kia thì ngay cả Lý thiếu gia hắn cũng không dám đắc tội, nói không chừng chuyện ngày hôm nay cũng thật sự không truy cứu nữa.
Hoàng Cương vừa nghe Lý thiếu gia hỏi như vậy, trong lòng kinh ngạc.
“Lý thiếu gia, người tôi nhắc đến là Tôn thiếu gia Tôn Hải Binh của Tôn gia Đông Hải.”
Hoàng Cương vội vàng trả lời, hắn không ngờ Tôn thiếu gia thực sự không quen biết với Lý thiếu gia này, lúc đầu khi Tôn thiếu gia nói với hắn, Hoàng Cương còn từng hoài nghi.
Dù sao, lúc đầu ở bữa tiệc của Lý thiếu gia, Tôn thiếu gia không nhập tiệc, chỉ là khách mời bình thường.
“Tôn Hải Binh? Đây là ai? Tôn gia có người như vậy sao?”
Lý thiếu gia trong lòng hoài nghi, quay qua hỏi đàn em của mình.
“Lý thiếu gia, Tôn gia không có người tên là Tôn Hải Binh, nhưng em biết người tên Tôn Hải Binh này, nhà của hắn chuyên làm công việc ngoại thương, ở ngoài tự gọi là Tôn thiếu gia, em với hắn từng uống rượu với nhau. Không có bản lĩnh gì lớn, cũng không có gia cảnh gì.”
Một tên đàn em nhếch môi lên cười hờ hững.
Hắn vừa dứt lời không chỉ Lý thiếu gia sững sờ.
Đến cả Hoàng Cương đứng bên cạnh cũng đần mặt ra đứng nguyên tại chỗ.
Tôn thiếu gia Tôn Hải Binh và người mình quen là cùng một người sao?
“Mẹ kiếp, lại dám hù dọa bố mày đây, mày gọi Tôn thiếu gia cung kính như vậy, tao còn tưởng là nhân vật lớn gì, không ngờ lại là một kẻ vô tích sự! Nhóc con, tao thấy mày muốn chết rồi phải không?”
Lý thiếu gia giận tím mặt.
Hắn không ngờ, đối phương lại dám lấy danh tiếng của Tôn thiếu gia ra hù dọa mình, mà hắn cũng thực sự đã bị dọa sợ chết khiếp.
Nếu bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến người khác cười nhạo chết mất, vậy thì Lý thiếu gia hắn còn có địa vị gì ở Đông Hải nữa chứ?
“Nhóc con, tao thấy mày chán sống rồi đúng không? Muốn cầu xin cho bạn gái của mày à, không có cửa đâu!”
Lý thiếu gia tức giận nói.
“Ai nói tôi là bạn gái của cậu ta, tôi và cậu ta chỉ là bạn học thôi!”
Liễu Tuyết vừa nãy không nghe rõ Hoàng Cương nói gì, nhưng bây giờ nghe thấy Lý thiếu gia nói cô là bạn gái của Hoàng Cương, nên cô đột nhiên phản bác.
Cứ coi như đang bị tên Lý thiếu gia này uy hiếp, cô cũng không bằng lòng bị người khác hiểu nhầm là bạn gái của Hoàng Cương.
“Liễu Tuyết, cậu…”
Hoàng Cương tức giận, chỉ thằng vào mặt Liễu Tuyết, nhất thời nghẹn họng không nói được lời nào.
Vốn dĩ hắn bảo Liễu Tuyết làm bạn gái của mình, lại cộng thêm danh tiếng của Tôn thiếu gia, nói không chừng có thể khiến Lý thiếu gia mở ra một đường sống.
Nhưng bây giờ, Tôn thiếu gia mà hắn vẫn luôn cho rằng là đại ca cấp cao, lại chẳng là gì trong mắt Lý thiếu gia, còn Liễu Tuyết cũng đã phản bác hắn.
Điều này khiến cho Hoàng Cương thẹn quá hóa giận.
“Được, được, việc của cậu tôi không quan tâm nữa, Lý thiếu gia, là tôi có mắt như mù, đắc tội với anh, trước kia tôi và Tôn thiếu gia từng đi tham gia buổi tiệc của anh, vẫn xin anh nể mặt Tôn thiếu gia tha cho tôi lần này.”
Ngay lập tức, Hoàng Cương không thèm để ý đến Liễu Tuyết, mà quay qua nhìn Lý thiếu gia cầu xin tha thứ.
Hắn biết hôm nay ở đây không ai có thể cứu được Liễu Tuyết nữa.
Với danh tiếng, địa vị và thân phận của Lý thiếu gia, trừ khi là con cháu của các gia tộc hạng nhất mới có thể cứu Liễu Tuyết ra khỏi tay của Lý thiếu gia.
Nhưng những người này có địa vị cao như vậy, không thể nào quen biết Liễu Tuyết.
“Ha ha, nhóc con, xem ra mày cũng thức thời đấy, nếu đã từng tham gia bữa tiệc của tao thì cũng xem như người của mình, lần này tao không tính toán với sự liều lĩnh của mày, mau cút đi cho tao.”
Khóe miệng Lý thiếu gia khẽ nhếch lên, thờ ơ liếc nhìn Hoàng Cương, lạnh lùng nói.
“Vâng, Lý thiếu gia, tôi sẽ cút ngay đây!”
Hoàng Cương nhanh chóng cúi đầu, không nhìn Liễu Tuyết, trực tiếp kéo Hứa Mai ở bên cạnh đã sững sờ từ lâu, vội vã rời đi.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại Lý thiếu gia, Liễu Tuyết và mấy tên đàn em của hắn.
Liễu Tuyết đột nhiên cảm thấy bất lực.
Một sự tuyệt vọng lặng lẽ dâng lên trong lòng.
Nhưng một hình bóng nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô.
Nếu như người đó ở đây, với thân phận và địa vị thần bí của anh ấy, nói không chừng có thể cứu cô, hơn nữa người ấy hôm nay vừa đúng lúc cũng ở câu lạc bộ Silver Lake.
Chỉ là bản thân ở đây, người đó hoàn toàn không biết được, làm sao có thể đến cứu cô.
Hơn nữa, thân phận địa vị của tên Lý thiếu gia này trông có vẻ vô cùng lớn mạnh, Liễu Tuyết không biết người trong lòng cô có thể so sánh được với hắn hay không.