Chương 424: Ngả bài
Ngả bài?
Bản thân vẫn còn nghi ngờ, nhưng không có cách nào xác nhận, cũng không muốn trở mặt với Trương gia cho nên mới hỏi thăm Tôn Liên, vậy mà Tôn Liên lại cho anh một biện pháp như vậy.
Cách này vốn hoàn toàn trái ngược với mục đích của bản thân!
“Đúng vậy, tôi biết chắc chắn bây giờ cậu đang nghĩ, một khi ngả bài sẽ hoàn toàn trở mặt với Trương gia, mà điều này vốn không phải mong muốn của cậu, đúng không?”
Tôn Liên khẽ cười, hỏi.
Chu Dương cũng không ngại gì, thẳng thừng gật đầu thừa nhận.
“Thật ra cậu giống như đang đứng trước ngọn núi cao, không thể nhìn được bộ mặt thật của nó vậy”.
Tôn Liên cười nói.
“Thật ra cậu nghĩ xem, chuyện ngày chỉ có hai khả năng, một là Trương gia làm, hai là không phải Trương gia làm.”
“Nếu chuyện này không phải Trương gia làm, cậu mở miệng hỏi thăm, ngả bài với Trương Thái Viêm thì chứng tỏ cậu đủ chân thành, muốn duy trì hợp tác hai bên, mà cái này là hợp tác trên cơ sở quang minh chính đại, nếu Trương gia có làm gì mờ ám, tự nhiên sẽ không tính toán nhiều.”
“Huống hồ, cậu và Trương gia thân lắm sao? Lần trước đến Trương gia, tôi đã nhìn ra hình như cậu chỉ quen biết tên Trương Kiệt đó thôi, Trương gia nghĩ cậu thế nào, cậu cần phải để ý hay sao? Cậu chỉ cần xác nhận rằng, Trương Kiệt kia hiểu cậu là được!”
Tôn Liên chìa ra một ngón tay, tiếp tục nói.
“Ngoài ra còn có một khả năng, chuyện này từ đầu tới cuối chính là Trương gia làm, vậy thì bây giờ điều Trương gia mong đợi nhất chính là cậu đến xin họ giúp đỡ, một khi cậu xin họ giúp đỡ, thì họ sẽ họ sẽ có vô số cách khiến việc này không còn liên quan đến họ nữa!”
“Nhưng nếu cậu thẳng thừng ngả bài với họ, e rằng sẽ vượt xa ngoài dự đoán của họ, khiến họ không có sự chuẩn bị, tự nhiên lúc đó sẽ lộ ra sơ hở, sự thật sẽ tự nhiên bị lộ ra.”
Tôn Liên nói rất nghiêm túc, rõ ràng là đã suy nghĩ rất kỹ, không phải tiện miệng nói ra.
Sau khi nghe xong, Chu Dương cũng im lặng cân nhắc, trong lòng không ngừng nghĩ đến hai khả năng Tôn Liên nói.
Dần dần, vẻ căng thẳng của Chu Dương trở nên dịu lại, thư thái hơn không ít.
“Thì ra là như vậy, xem ra tôi hơi xem trọng bề ngoài, không nhìn rõ bản chất sự việc rồi.”
Chu Dương mỉm cười, không ngờ mình nghĩ nhiều như vậy mà chuyện thật ra lại rất đơn giản.
Chỉ với vài ba câu của Tôn Liên, chuyện khiến mình bối rối cả ngày lại có thể giải quyết nhanh như thế.
Đúng vậy đối với anh mà nói, Trương gia cũng không là gì cả, chẳng khác gì Dư gia, Đỗ gia, Giang gia hay Đường gia.
Chỉ có một mình Trương Kiệt là bạn học đại học với anh.
Nhưng một mình Trương Kiệt ở Trương gia rất nhỏ bé, đến nỗi vài quyết định của Trương gia thậm chí không cần cho Trương Kiệt biết.
Nếu đã vậy, Trương gia không thể đại diện cho Trương Kiệt.
Anh trở mặt với Trương gia cũng không có nghĩa là trở mặt với Trương Kiệt.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Chu Dương cười, nhìn Tôn Liên rất chân thành.
“Tôn tổng, thật sự rất cám ơn bà, trước đây tôi vẫn luôn tránh việc trở mặt với Trương gia, xem ra là đâm đầu vào ngõ cụt, nhờ có bà giúp đỡ tôi đã đi ra khỏi ngõ cụt này rồi, ha ha”.
Chu Dương cười to, cảm thấy gần gũi với Tôn Liên thêm một chút.
Thậm chí Chu Dương đã nghĩ hay là kéo gần quan hệ của mình với Tôn Liên.
Tuy trước kia Trần Thế Hào đã mấy lần nghiêm túc nói đừng nên quá gần gũi với Tôn Liên, nhất định phải tuy trì khoảng cách.
Nhưng sau một thời gian quen biết, cùng với những lời khuyên của Tôn Liên dành cho mình lần này, Chu Dương cảm thấy có lẽ không cần quá đề phòng Tôn Liên như Trần Thế Hào nói.
Thậm chí, Chu Dương còn nghĩ hay là nói thân phận của mình cho Tôn Liên biết, để quỹ đầu tư Thời Thượng của bà ấy trở thành một trợ thủ mạnh khi trở về Chu gia.
Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Chu Dương dập tắt.
Chưa nói đến việc thân phận của mình bây giờ vẫn là bí mật, nhất định phải giữ bí mật thật cẩn thận.
Cho dù là bây giờ, cũng chỉ có Trần Thế Hào và Chu Thiều Hoa biết bí mật của mình.
Những người khác hoàn toàn không biết.
Lỡ như Tôn Liên vẫn còn che giấu điều gì đó, trong thời gian ngắn anh không phát hiện được, liều lĩnh nói ra thân phận có mình khó tránh khỏi trở thành một mầm họa.
Cho dù không lập tức gặp tai họa, cũng rất có khả năng trở thành một tai họa ngầm.
Vì thế sau khi Chu Dương nghĩ lại, vẫn quyết định không nói cho Tôn Liên biết thân phận của mình.
Còn về sự trợ giúp của Tôn Liên và quỹ đầu tư Thời Thượng, chỉ cần bây giờ anh kéo gần quan hệ với Tôn Liên, đến lúc đó một khi cần thiết, Tôn Liên và quỹ đầu tư Thời Thượng vẫn có thể trở thành trợ thủ của anh.
Hơn nữa, lúc đó Trần Thế Hào nhất định sẽ ở bên cạnh anh.
Anh lấy Trần Thế Hào làm mồi nhử, Tôn Liên nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nghĩ như vậy, Chu Dương lại cảm thấy tim đập thình thịch.
Tuy nhiên anh lại không chú ý đến, dáng vẻ này của mình trong mắt Tôn Liên, chính là có suy nghĩ tung tung.
“Chu Dương, cậu đang nghĩ gì vậy, nói ra tôi nghe xem nào?”
m thanh lạnh lùng của Tôn Liên chợt vang lên truyền vào tai Chu Dương, giống như tiếng sét giữa trời quang, khiến Chu Dương lập tức tỉnh lại.
Tất cả tưởng tượng trong đầu Chu Dương giống như bong bóng vỡ vụn, biến mất không một dấu vết.
“Hả? Không, không nghĩ gì cả, chỉ là một khi sự việc thật sự như tôi đoán, tôi phải nói với Trương Kiệt thế nào đây.”
Chu Dương vội vàng giải thích, nhưng anh đâu dám nói ra những điều mình thực sự nghĩ, chỉ có thể tiện miệng bịa ra một lý do, lấy Trương Kiệt ra giải thích.
“Hừ, tốt nhất là như vậy, nhưng Trương Kiệt kia, nếu thật sự có tình cảm tốt với cậu, thì cậu vốn không cần giải thích riêng với cậu ta, cậu ta sẽ tự hiểu điều cậu làm, không thì người bạn như vậy không cần cũng được!”
Ánh mắt Tôn Liên ngập tràn nghi ngờ, rõ ràng không tin lời giải thích của Chu Dương lắm, nhưng Chu Dương đã nói vậy thì bà ấy chỉ có thể chọn tin tưởng.
Đồng thời hơi xem thường cách nói của Chu Dương.
Đã đến lúc nào rồi, lẽ nào tình nghĩa hồi đại học còn có thể lấy làm cơm ăn.
“Ừm, tôi biết rồi, tôi về trước đây, mọi người nghỉ đi.”
Nhẹ gật đầu tỏ ý mình sẽ suy nghĩ kỹ, sau khi tạm biệt, Chu Dương lập tức rời đi.
Đã quá nửa đêm, anh ở trong phòng cũng không thích hợp.
Sau khi Chu Dương rời khỏi đó, Trần Hân vẫn luôn yên tĩnh đọc sách trong phòng đột nhiên xoay người lại, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn Tôn Liên.
“Dì Tôn, anh Chu Dương đang gặp khó khăn sao?”
“Tại sao lại hỏi như vậy? Vừa nãy cháu giả vờ ngồi đọc sách, hóa ra là đang nghe lén à?”
Tôn Liên liếc nhìn Trần Hân bằng đôi mắt xinh đẹp, gương mặt đầy vẻ trêu ghẹo.
Thực ra bà ấy cũng cảm thấy hơi khó tin.
Rốt cuộc Chu Dương có sức hấp dẫn gì, đầu tiên là có một người vợ cực phẩm như Tạ Linh Ngọc, lại còn có một cô sếp xinh đẹp vô cùng nghe lời anh như Thẩm Bích Quân.
Bây giờ xem ra, cảm giác của Trần Hân đối với Chu Dương cũng rất tốt.
Chẳng lẽ sức hút của Chu Dương lại lớn đến vậy, nhưng bản thân mình sao chẳng cảm nhận được.
“Dì Tôn, dì nói gì vậy, cháu đâu có, chỉ là thấy anh Chu Dương mặt mày ủ rũ, rõ ràng gặp khó khăn rồi, trước đây ở Đông Hải, mỗi lần anh Chu Dương gặp vấn đề nan giải đều đến câu lạc bộ Silver Lake bàn bạc với bố cháu, bây giờ bố cháu không ở đây, anh Chu Dương nhất định cảm thấy vô cùng khó khăn”.
Giọng điệu Trần Hân hơi thẹn thùng, nhưng cứ tiếp tục nói, khi nói đến Trần Thế Hào, âm thanh bỗng nhiên trầm thấp xuống.
Tôn Liên trở nên trầm lặng, dĩ nhiên bà ấy biết nguyên nhân giọng nói Trần Hân trở nên như vậy, bà khẽ thở dài.
———————–