Mục lục
Chàng rể kim quy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30: Tang chứng vật chứng đều đủ cả




"Tiểu tử, thật biết giả bộ nha, cậu có nhiều tiền như vậy thì mười ngàn tệ chắc là không đủ đâu, cậu đưa ra năm mươi ngàn đi.” Tên tóc vàng cười khinh bỉ.

Chu Dương gật gật đầu, nói: “Được, để tôi gọi điện thoại.”






Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, Chu Dương nói: "Chị Diệp, là tôi, bây giờ chị đi rút năm mươi ngàn tiền mặt đi đến khách sạn Huy Hoàng, tôi đang cần.”

"Tiểu tử, tôi cảnh báo cậu, đừng nghĩ đến việc giở thủ đoạn."






Thấy Chu Dương gọi điện thoại, tên tóc vàng lập tức cảnh cáo.

Nhưng mà khi nghe Chu Dương không nói gì nhiều, chỉ kêu người mang tiền đến, hắn cũng thấy yên tâm.






"Tiểu tử, cậu đã bắt nạt em gái tôi, để cậu chỉ phải đền mười ngàn là quá rẻ với các cậu rồi. Người trước đó dám bắt nạt em gái tôi, bị tôi đánh gãy chân rồi, tôi sợ là bây giờ vẫn chưa khỏi."

Tên tóc vàng uy hiếp nói.

Chu Dương vừa nghe thấy, biết ngay rằng, tên tóc vàng này đã tái phạm nhiều lần.

"Anh Dương, hay là chúng ta báo cảnh sát đi."

Lúc này Ngưu Xuyên cũng nghĩ đến bảo vệ bản thân và Chu Dương.

Chỉ là hiện tại cậu không thể nghĩ ra cách nào khác, có gần mười người đối diện cậu, nếu cậu chỉ có một mình, thì có thể xông ra ngoài.

Nhưng mà hiện tại, bên cạnh cậu có Chu Dương.

Ngưu Xuyên không thể để Chu Dương vì bản thân mà bị thương được.

“Báo cảnh sát? Tiểu tử, xem ra gan của các cậu cũng lớn đấy chứ, có ngon thì gọi cảnh sát thử xem?”






Tên tóc vàng vừa nghe thấy, hắn ta ngay lập tức cười nhẹ, đầy kiêu ngạo chỉ vào Ngưu Xuyên.

“Làm sao? Lẽ nào cậu không cho tôi báo cảnh sát?”

Ngưu Xuyên cũng là một người nóng tính, lập tức lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.

“Ầm! Tiểu tử, mày cũng thật gan dạ!"

Nhưng điện thoại vẫn còn chưa gọi, tên tóc vàng điện đã giật lấy di động của Ngưu Xuyên quăng trên mặt đất.

“Mấy anh em, để cho tiểu tử này biết bây giờ ở đây lời nói của ai mới được tính!”






Với một tiếng hét, mấy tên nhìn giống dân xã hội đen, lập tức náo loạn chạy lên đánh.

Phòng chờ nhỏ lập tức hỗn loạn thành một khối.

Bởi vì Ngưu Xuyên vẫn phải lo cho an nguy của Chu Dương, mà cũng không muốn đánh nhau trong khách sạn này, cho nên không có cách nào ra tay, bằng không chỉ dựa vào đám người này, cũng chỉ là
truyện mỗi tên một nắm đấm mà thôi.

Nhưng mà nhiều tên hợp lại như vậy, Ngưu Xuyên cũng chịu thiệt không ít.

Không chỉ bị thương ở người, trên mặt cậu ta cũng đầy vết máu.

“Tiểu tử, tốt hết là ngoan ngoãn cho tôi, đợi tiền đến rồi, tôi sẽ tự nhiên để các cậu đi."

Tên tóc vàng ngồi xuống ghế, đắc ý nói.

Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng nghỉ đột nhiên có tiếng động.

“Chu tổng, là tôi.”

Giọng nói của Diệp Sở Thiến vang lên ngoài cửa, phản ứng đầu tiên của Chu Dương là tiến lên mở cửa.

“Từ từ đã, cậu đi mở!”

Nhưng tên tóc vàng lại ngăn cản Chu Dương, mà kêu thủ hạ của hắn tiến phía trước mở cửa.

Chỉ là đợi mấy giây, nhưng không nghe thấy bất kì động tĩnh gì.






Tên tóc vàng không kiên nhẫn, quay người lại mặt đầy giận dữ, chuẩn bị khiển trách đàn em, nhưng đột nhiên mở to mắt bất động.

Trước mặt hắn ta tất nhiên là Diệp Sở Thiến.

Bởi vì vừa từ công ty Danh Dương đến, Diệp Sở Thiến vẫn mặc đồ công sở, nhìn cả người vô cùng mạnh mẽ, càng thêm khí chất có một không hai.

Tên tóc vàng và đàn em hắn chỉ là một nhóm người đầu đường xó chợ, sao có thể thấy người như vậy được, từng người một đều sững sờ, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Diệp Sở Thiến.

“Chu tổng, đây là....”

Diệp Sở Thiến ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy có gì đó không ổn trong phòng chờ, nhướng mày một cái, nhẹ nhàng bước vào.

"Tiền đã mang đến rồi?"

Chu Dương không giải thích, mà chỉ thờ ơ hỏi.

"Có đem đến, nhưng vì tôi lo anh có việc gấp nên tôi đã đem nhiều một chút, đây là ba trăm ngàn."

Diệp Sở Thiến đặt một chiếc túi da màu đen trước mặt Chu Dương, sau khi mở ra thì lộ ra những tờ tiền đỏ đỏ mới cóng.






Nếu tên tóc vàng và đồng bọn nhìn thấy Diệp Sở Thiến đẹp đến mức khiến họ mất hồn thì khi thấy ba trăm ngàn lộ ra càng khiến bọn họ trở nên điên cuồng.

"Haha, tiểu tử, xem ra cậu nói thật, không ngờ cậu có nhiều tiền như vậy, đã như vậy, thì tôi sẽ lấy hết ba trăm ngàn này, haha."

Tên vàng tóc ra sức hắng giọng, đôi mắt liếc qua lại giữa Diệp Sở Thiến và những tờ tiền.

“Mày không phải nói là mười ngàn sao? Ở đây có đến ba trăm ngàn!”

Ngưu Xuyên vừa nghe liền dừng lại, vội vàng ngăn chặn đám côn đồ muốn đến lấy tiền.

"Làm sao? Cho thể diện nhưng không muốn lấy à? Hồi nãy là mười ngàn, chỉ là tôi ngờ được các cậu có nhiều tiền như vậy, ba trăm ngàn, không muốn cũng phải đưa."

Mặt Tên tóc vàng đắc ý, trên khuôn mặt thể hiện rõ sự hưng phấn.

Ba trăm ngàn, đối với người bình thường thì đây đã là số tiền không nhỏ rồi.

Mà đối với tên tóc vàng và đồng bọn, ba trăm ngàn này đủ để bọn họ tiêu xài phung phí trong vài tháng.

Chỉ là sau khi đám côn đồ lấy được tiền, tên tóc vàng vẫn không biết đủ mà đưa ánh mắt tham lam nhìn vào Diệp Sở Thiến.

"Tiểu tử, chuyện này còn chưa kết thúc, trừ khi cậu để cô gái này hầu hạ tôi đêm nay, còn không các cậu sợ là không thể ra ngoài."

Tên tóc vàng sau khi thu được tiền, cũng không thèm lãng phí thêm với Chu Dương và Ngưu Xuyên, trực tiếp nói ra mục đích cuối cùng của hắn.

“Mày!”

Ngưu Xuyên bất ngờ giơ lên nắm đấm chuẩn bị đánh tới.

“Đợi một chút, Xuyên Tử, chuyện này để tôi.”

Nhưng Chu Dương ngăn Ngưu Xuyên lại, mặt không cảm xúc nhìn tên tóc vàng.

“Anh nói sai rồi.”

"Cô gái này anh không thể dẫn đi, tiền cũng không thể đem đi, còn nữa kể cả các người sợ rằng cũng đi không được."

Giọng nói của Chu Dương rất lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc nào.

“Haha, các anh em, tôi đang nghe thấy gì vậy, đứa trẻ này có phải sợ đến ngu người rồi không? Bây giờ tiền đã nằm trong tay chúng tao, làm thế nào mày có thể ngăn chúng tao?"

Tên tóc vàng cười lớn, không che giấu sự hung hăng của bản thân.

“A Bưu, cậu sao lại ở đây?”

Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở lối vào phòng nghỉ, người đàn ông đó trông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tên tóc vàng.

Khi tên tóc vàng nhìn thấy người đàn ông đó, ngay lập tức thu lại biểu tình hung hăng, biến thành thái độ kính cẩn.

“Anh Bào”.

Tên tóc vàng phản ứng trước sau đó đám đàn em của hắn ngay lập tức theo hắn cùng kính cẩn chào người đàn ông ở cửa.

Tinh thần của Ngưu Xuyên lập tức căng thẳng, đám côn đồ này bọn họ còn không đánh lại, bây giờ lại xuất hiện một tên anh Bào, vậy bọn họ càng khó đối phó hơn.

Nhưng mà Chu Dương lúc này lại cực kỳ bình tĩnh.

“Không tệ nha, A Bưu, lại đến nơi này luôn, sao? Bây giờ đang làm ăn ở đâu?”

Anh Bào bước vào với một nụ cười kì quái trên mặt, đầu tiên liếc nhìn tên tóc vàng sau đó chuyển sự chú ý sang Chu Dương và những người khác.

Khi nhìn thấy Diệp Sở Thiến, đôi mắt hắn sáng lên lập tức, nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt anh ta liền trở nên nghi ngờ.

Mà khi mắt hắn nhìn thấy Chu Dương, đồng tử của hắn lập tức co thắt lại, cả khuôn mặt cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Anh Bào biết rõ về tên tóc vàng, thậm chí không cần nghĩ cũng biết bên trong phòng chờ xảy ra tình huống gì.

Nhưng hắn ta không bao giờ nghĩ tới rằng có cả Chu Dương ở bên trong.

“Xin hỏi, anh là Chu Dương, Chu tiên sinh phải không?”

Anh Bào bước đi cẩn thận đến trước mặt Chu Dương, thái độ rất khiêm tốn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Chu Dương.

"Anh Bào, sao, anh quen người này à, nếu là bạn của các anh thì em có thể bớt ít tiền."

Tên tóc vàng không biết mọi chuyện, chỉ nghĩ là anh Bào quen biết Chu Dương, nói rất là tùy ý.

“Bốp!”

Nhưng trong nháy mắt, một tiếng tát vang dội khắp phòng nghỉ.

Đôi mắt của tên tóc vàng mở to, đầy hoài nghi nhìn anh Bào, che đi phần má phải bị sưng.

“Anh Bào, anh...”

Không chỉ tên tóc vàng sững sờ, mà ngay cả những tên đàn em nhỏ bé phía sau cũng sững sờ, không ai dám đứng ra.

Ngược lại, Chu Dương nhìn anh Bào với ánh mắt tò mò, trong lòng suy nghĩ về việc này.

“Là tôi.”

Chu Dương tự nhận rằng anh không biết anh Bào này, nhưng đối phương có thể nhận ra anh trong nháy mắt, rõ ràng hắn đã từng nhìn thấy mình, cũng không có gì đáng để che giấu nên anh gật đầu thừa nhận.

"Thực sự là Chu tiên sinh, tôi là A Bào, là người của Hổ Gia.”

Nghe câu trả lời khẳng định của Chu Dương, anh Bào lập tức cười hề hề nói, tỏ rõ thân phận của hắn.

“Hổ Gia?”

Nghe thấy cái tên này, Chu Dương suy nghĩ một lúc, ngay lập tức trong đầu anh xuất hiện thân hình một người đàn ông trung niên.

Trước đây trong bữa tiệc tối của buổi lễ khởi động dự án sản phẩm làm trắng da và chống lão hóa, anh đã từng hàn huyên với Hổ Gia một lúc.

“Đúng vậy, Hổ Gia đang ăn ở tầng hai, không biết là anh ở đây, xin anh đợi một lát, tôi đi tìm Hổ Gia.”

Anh Bào nhỏ giọng nói, sau đó lập tức quay người đi lên tầng hai.

Đợi hắn ta rời đi, cả phòng nghỉ đều im lặng.

“Hổ Gia cũng ở đây, anh quen biết với Hổ Gia?”

Tên tóc vàng che mặt nhìn về Chu Dương với vẻ mặt ngạc nhiên.

Mà cả đám đàn em của hắn ta đều sợ hãi, từng người một đều biến sắc, thậm chí có hai người đã lặng lẽ tiến về phía cánh cửa. Một khi tình hình không ổn, sẽ chuẩn bị sẵn sàng để trốn thoát.

Chu Dương không lên tiếng, chỉ yên lặng chờ đợi.

Đối với cái người Hổ Gia này, thành thật mà nói, Chu Dương không biết được nội tình của đối phương.

Nhưng bây giờ đã gặp, tất nhiên cũng sẽ có cách để mà giải quyết, dù sao Chu Dương cũng sẽ không sợ.

“Haha, Chu tiên sinh, thật không ngờ lại có thể gặp cậu ở nơi này, thật là may mắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK