Chu Dương hơi sững người, ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước tới.
Nếu nói một cách dân dã, thì đây là một người đàn ông ăn mặc cực kì mát mẻ, phần áo trước ngực được mở tung ra để lộ ra một bộ ngực trần nhẵn nhụi.
Ở bên cạnh là hai cô gái trang điểm rất đậm, đang dựa sát vào người hắn ta.
Hai cô gái này, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ quyến rũ mê người. Họ cùng nhìn về phía Chu Dương với ánh mắt mang rõ ý khinh bỉ.
"Chỗ này hình như không có ai? Hơn nữa, tên khốn nhà ngươi, mồm miệng thật bốc mùi!"
Chu Dương sẽ không vì một câu nói của người khác mà từ bỏ vị trí này, cũng không hồ đồ đến mức bị bối rối vì lời châm biếm chế giễu như vậy.
Không bàn tới chuyện chỗ này trước đây không ai, mà dù có người, nếu giờ phút này vì một câu nói của người khác mà nhượng bộ, sẽ khiến cho những vị khách trong sảnh coi thường.
Hơn nữa, câu nói của tên thanh niên phách lối này mọi người đều nghe được cả, nên có lẽ tất cả bọn họ đang chú ý vào câu
truyện này rồi.
"Chậc chậc, lần này có trò hay để xem rồi, quả là không ngờ thằng nhãi ranh này lại đắc tội với gã kia."
"Ai nói không phải chứ, đến cả chị gái hắn cũng không có cách nào ngăn hắn lại được, chứ đừng nói đến một nhân viên bé nhỏ tầm thường như này."
...
Mọi người cùng bàn luận vô cùng sôi nổi, cùng cười nói nhìn về phía Chu Dương với ánh mắt giễu cợt.
Khuôn mặt Chu Dương lúc này lạnh như băng. Tất cả lời bán tán của mọi người, anh đều nghe được cả.
Anh cũng biết rằng người trước mặt mình khó mà có thể là người tử tế, thậm chí còn là một tên côn đồ hung hãn.
Thế nhưng Chu Dương lại bình tâm không chút sợ sệt, vì giờ đây anh đâu còn là người con rể vô dụng nói năng lí nhí, ăn nhờ ở đậu nhà vợ như trước nữa. Hiện giờ tài chính của Chu Dương đã đủ để tự bảo vệ được bản thân mình rồi.
"Tao nói chỗ này có người, tức là chỗ này có người! Làm sao? Mày không phục à?"
Tên thanh niên nhìn thấy Chu Dương không có định rời đi, sự tức giận liền hiển hiện rõ trên khuôn mặt, cặp mắt hí cũng lập tức trợn tròn lên đầy hung dữ.
Chu Dương không nói lời nào, chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn hắn một cái, rồi lại trấn tĩnh ngồi im tại chỗ.
"Chu Dương, anh đang làm gì thế?"
Lúc này, một giọng nói có chút kinh sợ vang lên.
Chu Dương ghé mắt quay lại, nhìn thấy Tạ Linh Ngọc đang vô cùng ngạc nhiên nhìn mình, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ lo lắng.
"Sao thế?"
Chu Dương nhẹ nhàng hỏi.
Tạ Linh Ngọc bước hai bước đến bên cạnh Chu Dương, hạ thấp giọng trả lời: "Chu Dương, anh mau chóng rời đi, anh có biết người trước mặt anh là ai không?"
Giọng của Tạ Linh Ngọc dù chỉ thầm thì, nhưng cũng đủ để Chu Dương có chút kinh ngạc.
Tính khí của Tạ Linh Ngọc, từ trước tới nay không bao giờ nguyện ý hạ thấp mình trước người khác, tại sao bây giờ cô lại nói những lời như vậy.
Thân thế của thanh niên hung hãn kia nhất định không hề tầm thường, mới khiến Tạ Linh Ngọc cẩn thận không muốn đụng chạm.
"Ha ha, người đẹp, em nói với tên nhãi ranh này ta là ai, ta bây giờ rất muốn được nhìn xem bộ dạng sắp sợ chết khiếp của hắn."
Hắn quay sang nhìn Tạ Linh Ngọc, cặp mắt sáng quắc lên, mở miệng cười lớn.
Sắc mặt của Tạ Linh Ngọc trở nên miễn cưỡng khó coi. Cô đứng lên, kéo Chu Dương chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã, tôi đã cho các người đi chưa?"
Hắn bất chợt đưa tay ngăn Chu Dương và Tạ Linh Ngọc lại.
"Đúng vậy, đến cả Thẩm công tử đây mà các người cũng dám đắc tội, tôi thấy các người chắc không muốn sống nữa rồi.”
"Nhìn bộ dạng anh ta, chắc là nhân viên của công ty Danh Dương, mà đến Thẩm công tử cũng không nhận ra. Loại người như này, làm sao có thể làm việc tại công ty Danh Dương được chứ."
Hai cô gái bên cạnh Thẩm thiếu gia chợt cất tiếng. Giọng nói giễu cợt chua ngoa đầy sự mỉa mai khinh thường. Ánh mắt của hai người họ dừng lại một chút khi nhìn Tạ Linh Ngọc, ẩn hiện thấp thoáng tia đố kị ghen ghét.
Vừa mới rồi, họ đều cảm thấy Thẩm thiếu gia có chút kì lạ khi nhìn Tạ Linh Ngọc, nhất thời đoán rằng có phải hắn đang nảy sinh hứng thú với cô.
Với một chủ nhân giàu có như này, bọn họ không muốn phải chia sẻ cho người khác.
"Thẩm công tử?"
Chu Dương nhíu nhẹ chân mày, anh thật sự chưa từng nghe qua về Thẩm công tử, hơn nữa nghe giọng điệu của hắn, chắc hẳn là có quan hệ với công ty Danh Dương."
"Đây là em trai của giám đốc Thẩm Bích Quân, Thẩm Trạch."
Tạ Linh Ngọc thở dài nói, giọng điệu hạ thấp trầm trầm.
"Hừ! Vị mỹ nữ này quả lả có mắt nhìn người, có thể nhận ra tôi, không giống tên đáng chết kia, có mắt như mù vậy."
Thẩm Trạch nở nụ cười châm biếm, quay sang nhìn Tạ Linh Ngọc. Hắn nói tiếp: "Người đẹp, không biết tên của em là gì, chúng ta có thể làm quen chút không?"
Nói xong, Thẩm Trạch tự đưa tay ra, có ý muốn nắm tay Tạ Linh Ngọc.
“Mày dám động vào cô ấy thử xem?"
Đúng lúc này, Chu Dương đột nhiên động thủ. Anh nắm cổ tay Thẩm Trạch, vặn lại một cái, để cho hắn không thể chạm vào Tạ Linh Ngọc.
Mặc dù hiện nay giữa Chu Dương và Tạ Linh Ngọc có chút hiểu nhầm, nhưng không có nghĩa là Chu Dương có thể chịu được những người có ý đồ với Tạ Linh Ngọc.
"A! A! A! Đau! Đồ khốn nạn! Mau buông ra!"
Cái vặn tay của Chu Dương không hề nhẹ, nhất thời làm cho Thẩm Trạch bị đau.
Thẩm Trạch vốn được cưng chiều từ bé, chưa bao giờ phải chịu loại đau đớn này, liền lập tức nổi giận hét lớn vào mặt Chu Dương.
"Thằng nhãi, mau buông tay ra. Mày có gan đắc tội với Thẩm công tử, thì mày đừng nghĩ đến chuyện có thể chạy thoát!"
"Đúng vậy, mau buông tay Thẩm thiếu gia ra!"
Hai cô gái bên cạnh Thẩm Trạch hoảng hốt đến mức sắc mặt biến dạng, vội vàng lên tiếng.
"Chu Dương, anh mau buông tay đi!"
Tạ Linh Ngọc cũng vội vã nói, khuôn mặt lộ rõ sự lo âu.
"Được, tạm thời tha cho tên chó ngu đần này."
Chu Dương nhẹ giọng cất lời, từ từ nới lỏng tay. Tuy nhiên chỉ trong một tích tắc, anh hất mạnh tay Thẩm Trạch ra sau lưng hắn, khiến hắn nhất thời đứng không vững, lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới dừng được lại.
"Đồ khốn! Tao muốn mày phải chết!"
Bị Chu Dương sỉ nhục trước mặt bao nhiêu người như vậy, Thẩm Trạch không cam tâm, la hét ầm ĩ.
"Bảo vệ đâu! Bảo vệ! Mau thay ta dạy dỗ hắn một bài học!"
Công ty Danh Dương bao cả sảnh Dược Long của Thúy Hồ Cư, vì thế khu vực này được bảo vệ bố trị cực kì chặt chẽ.
Hơn nữa Thẩm Trạch còn là em trai của Trần Bích Quân, người hiện là chủ tịch công ty Danh Dương, nên đương nhiên hắn sẽ luôn là đối tượng quan trọng để hội bảo vệ xu nịnh.
"Tên kia, nơi này là khu Thúy Hồ Cư, không phải nơi để mày phách lối ngang ngược! Nếu mày dám động thủ, thì đừng trách bọn tao ra tay!"
Sáu, bảy tên bảo vệ lập tức đứng thành vòng vây xung quanh Chu Dương. Tên nào cũng xắn hết tay áo, khuôn mặt lăm le hằm hè chỉ chờ trực xông lên.
Chu Dương không phí nhiều lời, kéo Tạ Linh Ngọc ra đằng sau lưng để bảo vệ, không muốn gây liên lụy đến cô.
Còn bản thân anh thì chủ động dấn người lên, tung nắm đấm vào thằng mặt của tên bảo vệ lao lên đầu tiên.
Thẩm Trạch lúc đầu nảy sinh ý đồ với Tạ Linh Ngọc, sau đó lại còn ăn nói lỗ mãng xằng bậy, rồi lại tìm cả bảo vệ để bảo vệ anh, khiến cho lửa giận trong lòng Chu Dương bùng bùng cháy.
Chu Dương mặc dù không biết rõ loại công phu võ thuật gì, nhưng vài năm ở rể, phải làm đủ thứ công việc, nên sức lực của anh luôn được rèn luyện. Vì thế khắp người bắp thịt cuồn cuộn, thân thể cường tráng hơn rất nhiều so với người bình thường.
Giây phút này toàn bộ khí lực của Chu Dương đều tụ lại trong một nắm đấm, sự mạnh mẽ này nhất định không thể coi thường.
"Rầm!!!"
Chỉ với một lần ra tay, cú đấm trực diện của Chu Dương khiến tên bảo vệ bị văng ra xa, sau đó ngã rầm xuống đất, trên mặt còn xuất hiện vết máu.
"Thằng khốn, mày dám ra tay! Anh em đâu, không cần thương hại nó nữa, mau xông lên đánh nó!"
Tên bảo vệ đứng đầu vừa chứng kiến hành động của Chu Dương, trong lòng nhất thời kinh hãi. Nhưng giờ lỡ phi lao thì phải theo lao, không thể quay đầu bỏ chạy. Hắn khẽ quát một tiếng, sau đó liền lao tới phía Chu Dương.
Chu Dương giờ cũng không còn nhiều sức, phải trực tiếp đối đầu với năm tên bảo vệ này, xem chừng khó mà có thể chống cự.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một giọng nói đầy uy nghiêm đột nhiên vang lên.
Mấy người bảo vệ nghe thấy giọng nói này, toàn thân liền khựng lại, hành động cũng chậm dần xuống.
Chu Dương bắt được thời cơ, liền tiến một bước dài lên phía trước, tung một đường quyền mạnh khiến cả năm tên bảo vệ đều ngã sõng soài trên mặt đất.
Giờ anh cũng chẳng còn nhiều sức lực, hai tay chống lên đầu gối, thở hổn hển không ngừng.
"Tên khốn! Mày cũng khá lắm. Mày là nhân viên của công ty Danh Dương, nhưng bắt đầu từ bây giờ, mày bị đuổi việc. Đây chính là cái giá phải trả khi mày đã đắc tội với tao."