Mục lục
Chàng rể kim quy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726













Chương 726: Đêm giao thừa! (2)



Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai khiến Chu Dương sửng sốt, suýt chút nữa tóm chặt lấy bóng người đang đè trên người mình.



“Ai da, anh Chu Dương, thả em ra, ha ha.”



Bị Chu Dương giữ chặt thế này, đối phương chẳng những không chút sợ hãi, ngược lại vì bị Chu Dương khiến cho cơ thể ngứa ngáy, không nhịn được liền bật cười.



“Hả? Hiểu Manh?”



Chu Dương hơi mở mắt ra liền thấy đó là Tô Tiểu Manh, lúc này anh mới chậm rãi buông tay ra, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.



Có vẻ như lúc trước ở Tương Tây, cũng là cảnh tượng như thế này vào một buổi sáng. Có điều lần đó, người đến là Trần Hân.



“Anh Chu Dương, trời nắng đến đít rồi, mọi người đã dậy cả rồi, chỉ còn lại mỗi anh thôi đấy. Cô bảo em lên gọi anh!”



Tô Tiểu Manh nằm soài ở bên giường, nhìn thẳng vào Chu Dương với đôi mắt to long lanh, cười nói.



“Được rồi, anh biết rồi, em xuống dưới trước đi.”



Chu Dương gật đầu, bảo Tô Tiểu Manh đi xuống trước.



Tắm rửa xong, Chu Dương cũng xuống tầng dưới.



Quả nhiên, lúc này tất cả mọi người đều đã dậy rồi và tất cả họ ngồi trên ghế sofa, dường như đang thảo luận điều gì đó, thỉnh thoảng có một hoặc hai cuộc tranh cãi.



“Sao thế?”



Chu Dương hơi ngạc nhiên, anh không biết là lúc này, bọn họ còn có cái gì để tranh luận.



“Chu Dương, hôm nay là đêm giao thừa, mẹ không ngờ trong nhà lại có nhiều người như vậy nên mẹ cũng không chuẩn bị quá nhiều thứ. Mẹmuốn bàn với mọi người xem họ thích ăn gì để mẹ đi mua luôn.”



Bà Chu vui vẻ nói, rõ ràng là có những người phụ nữ này đón giao thừa ở nhà mình hầu như đều vì Chu Dương, điều này khiến bà rất hài lòng, hơn nữa cũng tràn đầy động lực.



Chu Dương cũng nhận ra rằng cuộc tranh cãi nhỏ giữa mấy người vừa rồi chắc là đang tranh cãi xem nên mua gì.



Dù sao thì ở đây có mấy người, khẩu vị của mọi người đều khác nhau. Nếu mua tất cả theo sở thích của từng người, thì sẽ không biết phải mua bao nhiêu thứ. Mua xong không biết có để hết được ở nhà không, hơn nữa sau khi làm xong, đến tối cũng chưa chắc đã ăn hết được.



Nếu đã như vậy, tốt hơn hết là nên liệt kê những thứ mà mọi người thích ăn để mua, sau đó mua theo mức độ mà mọi người thích.



Chu Dương khẽ gật đầu, anh không nói thêm gì, cũng không có ý xen vào.



Vì dù sao, bản thân anh là người ăn gì cũng được, không có món gì anh không thể ăn được nên cũng tuỳ họ.



Chẳng mấy chốc, các chị em đã lên danh sách những món đồ cần mua trong ngày hôm nay.



Chu Dương chỉ liếc nhìn đại một cái và ngẩn ra, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.



Anh vốn cho rằng những người phụ nữ này dù ăn như thế nào cũng có giới hạn, dù sao con gái cũng không ăn được nhiều.



Tuy nhiên, anh hoàn toàn không ngờ rằng chỉ riêng trong danh sách này đã có hơn hai mươi món ăn cần phải mua.



Thêm cả những món bổ sung khác, e rằng tối nay phải có đến gần ba mươi món ăn mất.



Con số này gần gấp đôi so với bữa tối giao thừa ở khách sạn.



“Chậc chậc chậc.”



Chu Dương nhìn các cô gái một cái, không ngờ nhìn họ đều có thân hình nuột nà, nhưng lại ăn tốt như vậy.



Nhưng những thứ này cũng không gây tổn hại gì, Chu Dương sẽ không bị phá sản vì không đủ tiền mua nhiều đồ ăn như vậy.



Chu Dương ở nhà, không có dự định đi ra ngoài, mấy ngày nay anh chỉ muốn nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, lấy lại tinh thần, chờ tiếp tục va chạm với đám người Hứa Du.



Vậy nên lần này, ngoại trừ Chu Dương, những người khác đều ra khỏi nhà, toàn bộ giống như một đội quân các quý cô.



Tại vịnh Lục Cảnh, gia đình Chu Dương đang chuẩn bị cho bữa tối giao thừa rộn ràng, trông như lễ hội.



Ở bên kia tòa nhà Hằng Phong, bầu không khí lúc này trông rất trang nghiêm.



Trước đó Chu Dương đã sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người, chỉ cần làm theo kế hoạch thì sẽ không có vấn đề gì lớn.



Hơn nữa, có Ngưu Xuyên và Tiểu Đao đóng đô ở đây, trừ khi đám người Hứa Du đó trực tiếp cử hai tông sư võ giả đi, nếu không thì không thể dùng biện pháp mạnh trong tòa nhà Hằng Phong được.



Tuy nhiên, vào thời điểm này, ở đây đang có hai phe đối đầu nhau.



“Các người là ai? Tôi là phó chủ tịch công ty Danh Dương. Cửa hàng kinh doanh này thuộc thẩm quyền của công ty Danh Dương chúng tôi, lẽ nào tôi còn không vào được ư? Tòa nhà Hằng Phong của các người đối xử với đối tác như thế này sao?”



Thường Hạo tức đến sắp phát điên, hắn nhìn đám người trước mặt, tức giận gầm lên.



Trước đó xảy ra mâu thuẫn với Chu Dương trong phòng họp của công ty Danh Dương, hắn đã để lại một câu rằng hắn sẽ hành động theo phương án của mình, rồi rời thẳng khỏi phòng họp.



Khi đó, Thường Hạo vô cùng tức giận.



Bản thân hắn cực kỳ có năng lực, nếu không Thẩm Bích Quân sẽ không đích thân mời hắn đảm nhận chức vị phó chủ tịch, và trên thực tế thực hiện quyền lực của chủ tịch.



Tuy nhiên, sau khi Thường Hạo đến với công ty Danh Dương, mặc dù mọi công việc tiến triển một cách ngăn nắp và trật tự nhưng bên tai Thường Hạo vẫn không ngừng truyền nhau một cái tên.



Chu Dương.



Cổ đông lớn thứ hai của công ty Danh Dương, người phụ trách hai dự án quan trọng nhất của Danh Dương, dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu.



Đối với hai dự án này, Thường Hạo đương nhiên biết rằng chúng cũng vô cùng quan trọng.



Nếu không, lúc đầu hắn đã không đồng ý lời mời của Thẩm Bích Quân.



Thế nhưng, cùng với công việc của hắn được triển khai, hắn cũng nhận thấy gần như khắp nơi ở công ty Danh Dương đều có bóng dáng của Chu Dương.



Điều này khiến Thường Hạo cảm thấy quyền hạn của mình đã bị xâm phạm.



Nhất là khi nghe nhân viên so sánh mình với Chu Dương sau lưng và kết luận rằng Thường Hạo không bằng Chu Dương, lần đó Thường Hạo thực sự rất tức giận.



Tuy nhiên, trong nửa năm qua, không phải là Thường Hạo không làm được gì ở công ty Danh Dương, ít nhất hắn cũng đã đào tạo được nhiều quản lý cấp cao.



Vào ngày họp, rất nhiều quản lý cấp cao có mặt đều là do hắn đề bạt lên chức, cho nên ngày hôm đó, rất nhiều người đã theo Thường Hạo làm khó Chu Dương.



Vốn dĩ Thường Hạo nghĩ hắn tức giận rời khỏi phòng họp, sẽ có người tức giận rời đi cùng mình.



Tuy nhiên, sau khi rời khỏi công ty và đợi ở tầng dưới rất lâu mà không thấy ai xuống, Thường Hạo rất tức giận và cảm thấy mình bị phản bội.



Đặc biệt, kế hoạch ban đầu của hắn cần rất nhiều đàn em có năng lực đi thực hiện.



Nhưng những người đó đều phản bội Thường Hạo, trước mắt chỉ có thể tìm một số nhân viên trực ca khoẻ mạnh của công ty đến tòa nhà Hằng Phong để thực hiện kế hoạch.



Tuy nhiên, Thường Hạo không ngờ rằng tự mình mang theo người, mới chỉ đến gần tòa nhà Hằng Phong, liền bị một đám người vây quanh không biết từ đâu lao ra, khiến hắn lùi không được tiến cũng chẳng xong.



Điều khiến Thường Hạo tức giận hơn cả là sau khi xác định danh tính, đối phương vẫn không chịu buông tha cho hắn.



“Người phụ trách của mấy người là ai, kêu cậu ta ra đây gặp tôi!”



Thường Hạo la lên.



Cho dù ở trong công ty, hắn cũng không phải là đối thủ của Chu Dương, nhưng ở bên ngoài công ty, Thường Hạo sẽ không bao giờ để thân phận của mình bị yếu thế.



Hơn nữa, lúc này phía sau hắn có hơn một chục nhân viên mà hắn đưađến.



Nếu hôm nay mất mặt ở đây, Thường Hạo gần như có thể nghĩ ngay được rằng dù hắn có đưa ra lệnh cấm không được tiết lộ, thì chuyện xảy ra với hắn hôm nay chắc chắn vẫn sẽ được truyền tai nhau trong công ty với tốc độ cực nhanh và trở thành một trò cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK