Chương 942: Lựa chọn
Quan hệ giữa những người này hơi kỳ lạ.
Chu Dương muốn giúp người tài xế, muốn tài xế mạnh dạn đứng lên đòi lại công bằng cho mình, vì vậy mới làm khó dễ hai người Hứa Nguy và Hổ gia, ép buộc bọn họ xin lỗi anh tài xế.
Hổ gia và Hứa Nguy rất kiêng dè Chu Dương, dưới sức ép của Chu Dương, bọn họ phải đi thương lượng với tài xế, nhưng rõ ràng, họ không quan tâm đến người tài xế này.
Bọn họ không thật sự muốn giải quyết vấn đề, mà định đuổi tài xế đi.
Lúc này, anh tài xế vì sợ thế lực của Hổ gia và Hứa Nguy, nên đã lựa chọn thỏa hiệp.
Thế nhưng sự thỏa hiệp này của anh ta lại trái ngược với ý định của Chu Dương.
Điều này hiển nhiên là một vòng lẩn quẩn.
Trong ba thế lực, bên mạnh nhất rõ ràng là Chu Dương, còn bên yếu nhất chính là tài xế.
Hứa Nguy và Hổ gia không dám làm trái ý của Chu Dương, mà tài xế thì không dám làm trái ý của Hổ gia và Hứa Nguy.
Thế nhưng tài xế lại làm trái ngược ý của Chu Dương.
Giống như một trò chơi cờ thú, voi có thể ăn hổ, hổ có thể ăn chuột, con chuột cuối cùng, cũng có thể ăn một con voi.
Chu Dương là con voi đó, ánh mắt nhìn tài xế đột nhiên có phần dở khóc dở cười.
Thật ra anh biết tại sao tài xế lại làm trái ý của mình mà đồng ý với Hổ gia.
Tại vì tài xế đứng trên lập trường của nhân vật nhỏ, anh ta rất hoảng sợ, căn bản không muốn để Chu Dương giúp mình, như vậy anh ta nghĩ sẽ gây thêm rắc rối cho Chu Dương.
Nói cách khác, anh ta nghĩ Chu Dương là một người tốt, muốn miễn cưỡng giúp đỡ anh ta, cho nên anh ta mới dám từ chối, vì điều anh ta từ chối là sự giúp đỡ, chứ không phải mệnh lệnh.
Về phía Hổ gia và Hứa Nguy, theo quan điểm của tài xế, sở dĩ bọn họ cúi đầu trước mình, hoàn toàn dựa vào sắc mặt của Chu Dương.
Bản thân gần đạt được lợi ích là tốt rồi, không thể tiếp tục được voi đòi tiên.
Nếu như thật sự chọc giận hai người này, ép buộc bọn họ trở mặt với Chu Dương, bản thân mới thật sự phạm sai lầm lớn.
Cho nên mới xảy ra cảnh kỳ lạ này.
Cuối cùng vẫn là Hứa Nguy mở lời.
“Chu tiên sinh, rốt cuộc cậu có ý gì?”
“Cậu nói vị này là đại ca của cậu, nói chúng tôi xin lỗi anh ta, tôi lấy ra mười triệu để tạ lỗi, sau đó cũng xin lỗi rồi, rốt cuộc cậu còn muốn nói gì nữa?”, Hứa Nguy hỏi với vẻ mặt khí thế.
Ông ta cảm thấy Chu Dương đang làm khó mình.
Nhưng Chu Dương không để ý ông ta, mà nhìn về tài xế.
“Rốt cuộc anh có muốn nói ra những tổn thương mà anh đã phải chịu ở đây không?”
Ánh mắt Chu Dương bình tĩnh, lãnh đạm hỏi tài xế.
Anh nghĩ tài xế là một người tốt, do đó thật lòng muốn giúp anh ta một lần.
Thế nhưng, nếu như tài xế này thật sự hèn nhát như vậy, bất luận thế nào cũng không muốn nói ra mình từng chịu ấm ức, vậy Chu Dương cũng không cầu xin anh ta nói ra.
Cho nên, anh giao quyền lựa chọn cho tài xế.
“Chu tiên sinh, không phải tôi không muốn nói, chỉ là…”, tài xế vội vàng giải thích gì đó, đương nhiên anh ta biết Chu Dương muốn tốt cho mình, vì thế anh ta không muốn Chu Dương buồn lòng.
Anh ta muốn giải thích, một kẻ cấp dưới như anh ta, không đáng để Chu Dương đứng ra bênh vực như vậy, anh ta không hi vọng Chu Dương vì chuyện của mình mà gây sự với nhân vật lớn như Hổ gia.
Điều này mới là suy nghĩ thật sự của tài xế, thế nhưng anh ta không biết biểu đạt ra sao.
Chỉ là, ngay cả khi biểu đạt của anh ta không rõ ràng, Chu Dương cũng có thể nghe hiểu.
“Được rồi, anh không cần nói nữa”, Chu Dương nói.
“Dù là vì nguyên nhân nào, tôi hi vọng anh suy nghĩ cho kĩ”.
“Anh nghĩ nợ tôi cũng được, hoặc thế nào cũng được, dù sao, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, đòi lại công bằng cho anh”.
“Nếu như anh vẫn nghĩ mình là đàn ông thì hãy đứng lên nói rõ ràng đi”.
“Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn rời đi, nếu như anh không muốn nợ tôi hay như thế nào, cầm mười triệu ra đi, tôi cũng sẽ không nói gì nữa”.
Sau khi Chu Dương nói xong, ngồi dựa vào ghế, bộ dạng như không liên quan gì đến chuyện này.
Tài xế nghe thấy vậy, lại rơi vào bế tắc.
Căn bản anh ta rất kiên quyết từ bỏ.
Thế nhưng sau khi nghe Chu Dương nói, trong lòng bắt đầu cảm thấy không cam tâm.
Từ bỏ sao?
Chết tiệt, mấy năm nay đều muốn đòi lại công bằng cho mình?
Ba năm rồi, trong ba năm qua, bản thân dường như không có một đêm ngon giấc, tương tự như vậy, mọi người trong nhà cũng sống trong tủi nhục.
Đặc biệt là đứa cháu gái của mình, từ sau sự việc ba năm trước, một mình co ro trong phòng không ra ngoài, giống như một kẻ tâm thần.
Bây giờ cơ hội đòi lại công bằng ở trước mắt, anh ta muốn từ bỏ sao?
Không, anh ta không thể từ bỏ!
Tài xế thầm hạ quyết tâm.
Lúc này, Hứa Nguy lại bắt đầu thúc giục: “Cậu này, tôi nói rốt cuộc cậu suy nghĩ xong chưa, cuối cùng cậu có chuyện gì cần nói không, nếu như cậu thấy thành ý của tôi chưa đủ, tôi sẽ đưa cho cậu thêm năm triệu nữa được không?”
“Mười lăm triệu, cậu đừng suy nghĩ nữa, đó là tiền bồi thường tôi đưa cho cậu, cầm lấy rồi đi khỏi đây được chưa?”
“Mười lăm triệu”, anh tài xế cười chế nhạo.
Tiếng cười khẩy này hơi bất ngờ, Hứa Nguy và Hổ gia nghe xong đều run rẩy.
Vì bọn họ nghe ra nỗi oán hận sâu đậm từ trong lời chế nhạo này.
Có bao nhiêu căm hận mới có thể sâu sắc đến như vậy?
Có thể khiến một người bình thường ảnh hưởng đến giác quan của hai tông sư võ giả!
“Ha ha, nhiều như vậy sao, nói mới nhớ, khách sạn Huy Hoàng của các người đúng là rất giàu có”.
“Mười lăm triệu đủ để biết bao gia đình sống mấy đời rồi, các người lại mở lời nói tặng tôi như vậy”.
“Số tiền này là cho tôi thật sao?”, anh tài xế ngẩng đầu, ánh mắt oán hận nhìn về Hổ gia!
Hổ gia thấy khó chịu, vội vàng nói: “Rốt cuộc cậu có ý gì? Có gì thì cứ nói rõ được không?”
“Nếu như nhớ không nhầm, tôi có lẽ không quen cậu!”
Hổ gia và Hứa Nguy nhận ra điều gì đó không ổn.
Bọn họ cuối cùng hiểu ra, người tài xế này, không phải Chu Dương tìm để nhờ vả, mà thật sự có một mối bất bình lớn ở khách sạn Huy Hoàng.
Cứ thế này, sự việc rắc rối rồi!
Tài xế nhìn về Chu Dương, ánh mắt kiên định.
“Chu tiên sinh, tôi quyết định rồi, tôi không cần số tiền này nữa!”
“Đến mạng sống của tôi, hôm nay đều thuộc về cậu, toàn bộ đều không quan trọng nữa!”
“Chỉ mong cậu có thể làm chủ cho tôi, giúp tôi đòi lại công bằng”, anh tài xế nói với Chu Dương một cách cung kính.
Nói xong, thậm chí anh ta còn quỳ xuống.
Chu Dương ngăn anh ta quỳ, anh không trả lời ngay, mà nhìn về Hổ gia và Hứa Nguy.
“Hai người các ông, bây giờ còn thấy anh ta xa lạ nữa không?”