Chương 621: Trở về Đông Hải!
Chu Dương cũng không tiếp tục ở lại trong phòng nữa, anh bước ra khỏi cửa phòng, xoay người đi đến phòng của Tạ Linh Ngọc.
Lúc này, Tạ Linh Ngọc đang ở trong phòng, ngoài cô ra còn có Thẩm Bích Quân, Trần Hân, Tôn Liên cũng ở đó.
Chu Dương đi vào, nhìn thấy nhiều người như vậy thì ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.
Những người khác còn dễ nói, dù sao mọi người đều đến từ Đông Hải cùng với nhau, lần này trở lại Đông Hải, đương nhiên sẽ đi cùng nhau.
Nhưng còn Tôn Liên, bà ấy là người phụ trách quỹ đầu tư Thời Thượng ở Tương Tây, năm mới bà ấy không ở Tương Tây, lẽ nào muốn cùng mọi người trở về Đông Hải hay sao?
Tôn Liên dường như đã nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của Chu Dương, liền mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Lần này, coi như tôi tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ lễ, ra ngoài vui chơi. Đã rất lâu rồi tôi không tới Đông Hải. Lần này sẽ đi cùng với mọi người đến Đông Hải thăm thú xem.”
Lời giải thích của Tôn Liên nghe thì không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhân viên công ty bình thường vẫn được nghỉ phép năm, chưa nói đến một bà chủ như Tôn Liên, muốn nghỉ phép năm lại chẳng phải quá dễ dàng đơn giản hay sao.
Tuy nhiên, sau khi cẩn thận suy xét những lời của Tôn Liên, Chu Dương cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn.
Đất nước rộng lớn như vậy, Đông Hải lại không phải thành phố du lịch, Tôn Liên nói như vậy, rõ ràng có chút khiên cưỡng.
Hơn nữa giữa Tôn Liên và Trần Thế Hào có một số vướng mắc không rõ ràng khiến Chu Dương không thể không suy nghĩ linh tinh, không thể không nghĩ nhiều hơn.
Vì dù sao chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Đến lúc đó Tôn Liên đến Đông Hải, lẽ nào Trần Thế Hào vẫn định trốn tránh không gặp hay sao?
Cho dù Trần Thế Hào trốn tránh không gặp, nhưng sau bao nhiêu ngày trôi qua như vậy, Tôn Liên cũng sớm tạo dựng được mối quan hệ tốt với Trần Hân rồi.
Thậm chí theo như Chu Dương thấy, Tôn Liên và Trần Hân dường như đã trở thành mối quan hệ mẹ con rồi.
Trong tình cảnh như vậy, bản thân Tôn Liên đã có ý, lại còn có thêm sự trợ giúp của Trần Hân mọi lúc mọi nơi nữa.
Chu Dương có thể nghĩ rằng Tôn Liên cầm trịch được Trần Thế Hào đã không còn là vấn đề gì khó khăn nữa, thậm chí có thể nói đó chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Chu Dương không khỏi muốn bật cười khi nghĩ rằng một người cổ lỗ sĩ như Trần Thế Hào lại bị một người phụ nữ ép thành ra như thế này.
“Đã thu dọn xong cả chưa? Ngày mai chúng ta sẽ trở về Đông Hải.”
Chu Dương cười nói, trực tiếp sải những bước dài đi vào phòng, đến bên cạnh Tạ Linh Ngọc và ngồi xuống, hoàn toàn không coi mình là người ngoài. Đồng thời, trong phòng này hình như toàn là phụ nữ mà anh là một người đàn ông lại cứ tuỳ tiện như không vậy.
Có điều, đối với Chu Dương, mọi người đều đã quen rồi.
Hơn nữa, mặc dù bình thường Chu Dương không qua lại nhiều với Tạ Linh Ngọc, nhưng không ai trong số những người có mặt tại đây không biết mối quan hệ giữa họ.
“Đã thu dọn xong rồi, Chu Dương, Tương Tây ở đây sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Thẩm Bích Quân là người đầu tiên đáp lại, cô mỉm cười và cho quần áo vào trong vali.
Chu Dương chỉ thản nhiên liếc nhìn quần áo trên tay Thẩm Bích Quân, tim anh lập tức đập thình thịch.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng giờ này mà Thẩm Bích Quân vẫn đang thu dọn quần áo.
Hơn nữa, sau khi mình bước vào, cô ấy vẫn cứ như không có ai trong phòng vậy.
Nếu là quần áo bình thường thì cũng không sao, nhưng Chu Dương không ngờ rằng Thẩm Bích Quân lại chẳng kiêng dè gì, cứ thu dọn đồ lót trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Nếu điều này bị những người đàn ông khác nhìn thấy, đó không phải là một tổn thất lớn sao?
Chu Dương không khỏi thầm than thở, Thẩm Bích Quân này hoàn toàn chả biết tí phép tắc nào cả, chẳng hề đoan trang một chút xíu nào. Trước mặt mình mà vẫn còn như vậy, thật là không thể tin nổi.
Tuy nhiên, Chu Dương không ngờ rằng chỉ có mình là người duy nhất như vậy.
Trong khách sạn này, ngoài một mình anh có thể xông thẳng vào căn phòng này mà không chào hỏi, những người khác căn bản không thể cứ thế mà xông vào được.
Ngay cả ông chủ khách sạn Chu Thiều Hoa cũng không dễ gì mà được vào trong.
“Ha ha, tôi không ngờ quần áo của Linh Ngọc nhiều đến vậy, đến mức không thể thu dọn xong chốc nháng được. Tôi đang phải giúp cô ấy một chút đây.”
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Chu Dương, Thẩm Bích Quân cười và nói. Sau khi thu dọn xong đồ lót trong tay, cô không tiếp tục thu dọn nữa mà đóng vali lại rồi ngồi xuống.
Lúc này Chu Dương mới kịp phản ứng lại.
Đây là phòng của Tạ Linh Ngọc, có thế nào thì Thẩm Bích Quân cũng không thể thu dọn quần áo của mình ở đây được, đặc biệt là đồ lót.
Vậy, thứ cô ấy vừa mới thu dọn là đồ lót của Tạ Linh Ngọc?
Vừa nghĩ đến đây, Chu Dương càng cảm thấy máu dồn lên não nhiều hơn.
Tạ Linh Ngọc lại có bộ đồ lót gợi cảm như vậy, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của Chu Dương.
Có điều lúc này, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy, Chu Dương sẽ không tự mình chuốc lấy phiền phức mà hỏi chuyện riêng tư như vậy.
Ít nhất cũng phải quay lại Đông Hải, khi nào hai người ở riêng với nhau thì mới hỏi lại.
“Ừ, không sao đâu, yên tâm đi. Trong thời gian này, những chuyện ở đây sẽ do Diệp Phương phụ trách. Các vấn đề kinh doanh của các chi nhánh giai đoạn một cô ấy cũng sẽ xử lý. Chúng ta cứ yên tâm trở về Đông Hải đón năm mới vui vẻ đi.”
Chu Dương nói với vẻ không lấy làm bận tâm.
Họ rời khỏi Tương Tây và quay trở lại Đông Hải.
Nhưng điều này không có nghĩa là tất cả họ đều sẽ rời khỏi Tương Tây và quay trở lại Đông Hải.
Trong số đó, Diệp Phương đã tuyên bố rõ ràng rằng cô ấy sẽ không trở lại Đông Hải, cô ấy sẽ đón năm mới ở Tương Tây và xử lý những việc có thể phát sinh, đồng thời cũng để giúp đỡ những chi nhánh giai đoạn I mới mở.
Trong số đó mấy người Vương Đại Lục, Chu Hạo cũng sẽ không rời khỏi Tương Tây trong lễ hội mùa xuân. Chi nhánh của bọn họ vừa mới khai trương, vừa mới bắt đầu, còn rất nhiều việc cần phải xử lý nên đương nhiên không thể để rời đi trong thời khắc quan trọng này được.
“Thôi được, nếu đã như vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Thẩm Bích Quân dường như thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ ngực mình, từng nhịp từng nhịp một, tựa hồ như đang thực sự lo lắng cho tình hình ở Tương Tây.
Chu Dương lặng lẽ quay đầu đi, nhìn qua chỗ khác, không nhìn Thẩm Bích Quân.
Người phụ nữ này thực sự quá quyến rũ, mỗi một hành động cử chỉ trước mặt mình đều tràn ngập sự cám dỗ.
Cũng may là Chu Dương tâm tính kiên định, nếu không rất dễ bị Thẩm Bích Quân cho vào tròng, từ đó ảnh hưởng đến tinh thần và phạm phải sai lầm.
Một ngày trôi qua thật nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người thu dọn đồ đạc lên đường ra sân bay.
Trước khi rời khỏi khách sạn, Chu Dương cũng chào tạm biệt Chu Thiều Hoa, đồng thời nhờ vả Chu Thiều Hoa, nếu như bên chỗ Tương Tây này có vấn đề gì, mong ông ấy có thể giúp đỡ một chút.
Chu Thiều Hoa không trực tiếp đồng ý, nhưng cũng không có trực tiếp cự tuyệt.
Thái độ này nằm trong dự tính của Chu Dương, nhưng anh biết điều này không có nghĩa là Chu Thiều Hoa thật sự thờ ơ với yêu cầu của anh.
Dù thế nào thì hai người vẫn là họ hàng với nhau, sau này Chu Dương nhất định sẽ nhập tịch nhà họ Chu.
Cho nên gần như có thể đoán được, nếu không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất, nhưng một khi xảy ra, Chu Thiều Hoa sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Ít nhất, ông ấy sẽ kiểm soát cục diện trước khi Chu Dương trở về Tương Tây để nó không đến mức sụp đổ nhanh như vậy.
———————-