Chương 1142: Chuyện cũ
Chu gia là gia tộc cao quý có quyền thế, là gia tộc đứng đầu trong số các gia tộc giàu có phương Đông.
Điều quan trọng nhất với những gia tộc giàu có này là gì?
Là thể diện, là truyền thống kế thừa nghìn năm và sự nghiệp.
Họ có thể tùy ý hy sinh lợi ích của một người nào đó, thậm chí là tính mạng chỉ vì những thứ này.
Nói cách khác, muốn làm Chu gia tan đàn xẻ nghé thì không đơn giản như vậy.
Dù họ biết Chu Dương vô cùng mạnh, họ còn lâu mới có thể chống lại được.
Nhưng họ không thể chấp nhận được việc mất đi gia tộc của mình.
Họ thà liều mình đến mất cả chì lẫn chài cũng được, nhưng gia tộc không còn chẳng khác nào giết chết bọn họ.
“Dù thế nào Chu gia cũng không thể bị tiêu diệt”.
“Chúng ta có thể thỏa mãn mọi yêu cầu Chu Dương đưa ra”, đại trưởng lão nhìn Chu Hằng Thiên: “Chúng ta có thể xin lỗi cậu ta, có thể cho cậu ta một danh phận, có thể cho cậu ta mọi thứ mà cậu ta muốn để cậu ta quay về Chu gia”.
“Nhưng nếu cậu ta cứ khăng khăng muốn hủy diệt Chu gia chúng ta, vậy thì chúng ta chỉ đành liều chết với cậu ta”.
Chu Hằng Thiên bất lực gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng thương lượng với nó lần nữa, nói với nó năm đó đuổi họ ra khỏi Chu gia thật ra là có nguyên nhân sâu xa”.
“Nếu nó không đồng ý tha thứ cho Chu gia thì tôi sẵn sàng đối mặt với cơn tức giận của nó bằng chính sức lực của mình, cố gắng ngăn nó không làm hại đến Chu gia”.
Nói như vậy, chuyện Chu Hằng Thiên luôn muốn giải thích với Chu Dương là chuyện năm đó đuổi Chu Dương và bà Chu ra khỏi Chu gia.
Chuyện này nói ra cũng đơn giản, Chu Hằng Thiên là người thừa kế gia tộc xuất sắc nhất, nhưng đáng tiếc nếu ông muốn thừa kế vị trí gia chủ thì chỉ có thể kết hôn với con gái của Thủy gia mà thôi.
Đây là ý của cả gia tộc, cũng là ý của bốn gia tộc lớn.
Không ai có thể chống lại ý định này, tất nhiên kể cả Chu Hằng Thiên.
Thế nên ông mới hết cách đuổi bà Chu và Chu Dương đi để cưới mẹ của Thủy Băng Nguyệt về.
Nhưng thật ra ông chưa từng quên Chu Dương.
Nên ông mới để lại cho Chu Dương hai mươi triệu để anh có vốn để làm ăn, dần dần trưởng thành.
Nếu Chu Dương thật sự là nhân tài thì Chu Hằng Thiên sẽ thuyết phục hội trưởng lão Chu gia để Chu Dương quay về.
Thế nhưng Chu Dương xuất sắc vượt xa sức tưởng tượng của ông, chỉ trong vòng ba năm, Chu Dương đã không cần ông dìu dắt nữa mà tự mình trở thành một người mạnh mẽ có thể đối đầu với Chu gia.
Tất nhiên lúc đầu, Chu gia chỉ cho rằng Chu Dương là một tông sư võ giả bình thường, mặc dù rất xuất sắc nhưng họ vẫn xem thường anh.
Đây cũng là lý do tại sao Chu Hằng Thiên lại nói như vậy sau khi gặp Chu Dương.
Lúc Chu Hằng Thiên dẫn ba hoàng đế võ giả đến gặp Chu Dương, ông không ra tay với Chu Dương ngay mà bảo Chu Dương cân nhắc cẩn thận, có thể chịu được áp lực của ba hoàng đế võ giả này hay không.
Thật ra lúc đó ông chỉ muốn cho Chu Dương thấy thực lực lớn mạnh của Chu gia, buộc Chu Dương phải nhượng bộ.
Chỉ cần Chu Dương chịu nhượng bộ, ông có thể quay về khuyên Chu gia chấp nhận Chu Dương.
Lúc Chu Dương trả lời rõ ràng hãy để ba hoàng đế võ giả ra tay, Chu Hằng Thiên cũng buông bỏ ý định giải thích, cứ thế để Chu Dương đối đầu trực tiếp với ba hoàng đế võ giả.
Lúc đó những gì ông nghĩ cũng là kết quả ông hy vọng nhất, đó là cuối cùng Chu Dương thất bại nhưng cũng có thể chặn được hai ba chiêu của hoàng đế võ giả.
Kết quả như vậy sẽ làm Chu Dương nhận ra mình không thể chống lại Chu gia chỉ với thực lực của mình, mà Chu gia cũng công nhận tài năng của Chu Dương.
Vẹn cả đôi đường, cuối cùng Chu Dương có thể tâm phục khẩu phục quay về Chu gia, còn Chu gia cũng có lý do để chấp nhận Chu Dương.
Nhưng ông không ngờ Chu Dương lại quá mạnh, đừng nói ba hoàng đế võ giả đánh tay đôi với Chu Dương, họ hoàn toàn chưa kịp ra tay.
Vừa giáp mặt đã phải quỳ xuống.
Thế nên mới dẫn đến cục diện khó xử như lúc này, quyền chủ động đã hoàn toàn không còn nằm trong tay bọn họ nữa rồi.
Không phải họ dựa vào tâm trạng mà xem xét có chấp nhận Chu Dương hay không, mà là Chu Dương có muốn bỏ qua cho Chu gia hay không.
“Tôi tin Dương Nhi sẽ không hủy diệt toàn bộ Chu gia, dù nó có ý định làm như vậy, Liên Nhi cũng sẽ không đồng ý”, Chu Hằng Thiên cười khổ nói.
Liên Nhi là mẹ của Chu Dương.
Chu Hằng Thiên cho rằng mẹ của Chu Dương là một người phụ nữ hiền lành, lương thiện, chắc chắn sẽ không đứng nhìn Chu Dương hủy diệt Chu gia.
Ở bên kia, Chu Dương về Đông Hải gặp mẹ của mình.
Mẹ anh đang may một đôi giày bệt trong phòng khách.
Bà may đôi giày này cho mình.
Không phải Chu Dương không muốn mang giày bà may mà bà Chu nghĩ giày mình may không hợp với Chu Dương, cho nên bà không may cho anh.
Bản thân bà mỗi ngày rảnh rỗi nên thường tự may quần áo, giày dép cho mình.
Cũng là để tiết kiệm tiền cho Chu Dương… Mặc dù bà cũng biết Chu Dương không thiếu khoản tiền nhỏ này nhưng bà cứ nhàn rỗi không chịu được.
Chu Dương thấy cảnh tượng trước mắt này, ánh mắt hiện lên vẻ chua xót khổ sở.
Mẹ anh vất vả gần nửa đời, tại sao một người phụ nữ tốt bụng, chăm chỉ như vậy lại chưa từng được hưởng phúc đức gì?
Tại sao bà phải chịu đựng những nỗi đau như vậy khi còn trẻ?
Anh lặng lẽ ngồi xuống đối diện bà, cứ thế yên lặng ngắm nhìn bà hồi lâu không lên tiếng.
Một lúc sau, bà Chu không nhịn được liền nói: “Con nhìn gì vậy thằng nhóc này, hôm nay sao mà rảnh thế? Không đi làm à?”
“Mẹ, mẹ chịu khổ nhiều rồi”, Chu Dương không trả lời câu hỏi của bà mà nói một câu từ tận đáy lòng.
Anh thật sự cảm thấy mẹ mình đã phải chịu nhiều vất vả.
“Hở? Thằng nhóc này, hôm nay con làm sao vậy?”
“Không phải mẹ của con vẫn bình thường đây sao? Bây giờ cũng không cần phải vất vả làm việc, mỗi ngày đã có con nuôi dưỡng mẹ, mẹ chịu khổ cái gì”.
“Có chuyện gì tác động đến con vậy?”, bà Chu yêu thương, dịu dàng nhìn Chu Dương, cười nói.
“Sau này con vẫn sẽ nuôi mẹ. Mẹ à, con nói mẹ chịu khổ không phải nói bây giờ mà con đang nói trước kia mẹ đã phải chịu quá nhiều khổ sở rồi cơ”, Chu Dương ôm lấy bà từ phía sau: “Nhưng những chuyện đó đã qua rồi”.
“Được rồi, hôm nay con không giống bình thường lắm đấy. Nào, nói cho mẹ nghe đã có chuyện gì?”, bà Chu gỡ hai tay Chu Dương ra và nói.
Chu Dương nhìn mẹ mình một lúc rồi bỗng nói: “Mẹ à, mẹ có hận bố con không?”
Bà Chu khẽ dừng động tác trên tay lại.
Một lúc lâu sau bà mới ngẩng đầu lên, mắt hơi đỏ nhìn Chu Dương: “Con gặp ông ấy rồi à?”
Chu Dương gật đầu.
Bà Chu lại lâm vào suy tư.
Bà chưa từng nhắc đến ba chữ Chu Hằng Thiên trước mặt Chu Dương.
Đây là nỗi đau cả đời của bà, nhưng bà nghĩ mọi chuyện không liên quan đến Chu Dương, không cần thiết để Chu Dương phải chịu tất cả những chuyện này.
Thế nên bà lắc đầu: “Đứa ngốc này, đều đã qua cả rồi, mẹ hận ông ấy làm gì”.
———————–