Ngày hôm qua đúng là thất bại hoàn toàn, không có một người nào chịu đồng ý giúp đỡ.
Nhưng hôm nay thì khác, mặc dù hôm nay cũng có rất nhiều người từ chối, nhưng may thay vẫn có người của ba công ty đồng ý giúp đỡ.
Tất nhiên, Chu Dương vẫn không nói ra thân phận của mình, bọn họ đều là nể mặt Trần Thế Hào.
Tính đến lúc này, Chu Dương đã nhận được lời hứa giúp đỡ từ năm sản nghiệp của Chu gia ở Đông Hải.
Sức ảnh hưởng của ba sản nghiệp nhỏ đó cũng không lớn lắm, chỉ cần trong lúc tranh giành chiến thắng, bọn họ gào thét hô hào một chút là được.
Chỗ dựa quan trọng nhất của Chu Dương là tòa nhà tài chính Thiên Địa và bến cảng Thuấn Thiên.
Trở về khách sạn, cả ba người họ ngồi lại và tổng hợp những chuyện trong ngày hôm nay.
“Cũng khá ổn, nói chung không phải phí công vô ích cả ngày”.
Trần Thế Hào cười ha ha nói, vẻ mặt rất thoải mái.
Dù sao hôm nay bọn họ cũng không phải ra về tay không, mà đã nhận được lời hứa của ba người.
Vì vậy, tâm trạng của họ tương đối thoải mái.
“Đúng vậy, đây cũng được xem là thu hoạch bất ngờ rồi, nhưng dù sao tác dụng của họ cũng không quá lớn, vẫn còn phải xem hai lão gia kia nữa”.
Tôn Liên khẽ gật đầu, bình thản nói.
Ba ngày nay, bà ấy vẫn luôn đi theo bên cạnh nhưng không hề nói một câu nào, song bởi vì có bà ấy ở bên nên rất nhiều người đều cho rằng bà ấy và Trần Thế Hào đã là một đôi, tưởng Chu Dương là thế hệ sau của bọn họ, do đó mới không để ý đến thân phận của Chu Dương.
Đây có thể được coi là một hiệu ứng mê hoặc.
“Ngày mai chúng ta hãy trở về, xem thời gian, chắc hẳn bên phía Hứa gia đã phản ứng lại rồi, chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức, đến lúc đó không được phép hoảng sợ, như vậy rất dễ bị Hứa gia chèn ép”.
Chu Dương cũng nói theo.
Ba người đi lại suốt ba ngày trời, đều đã rất mệt mỏi, cho nên cũng không nói nhiều nữa, mọi người nhanh chóng trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, cả ba nhanh chóng trở lại câu lạc bộ Silver Lake.
Ba ngày trước, bọn họ xuất phát từ câu lạc bộ Silver Lake, lúc đó Chu Dương vẫn tràn đầy tự tin, cảm thấy dựa vào Trần Thế Hào và Tôn Liên, cộng thêm thân phận của bản thân, theo lý mà nói, để thuyết phục mọi người có lẽ sẽ không thành vấn đề.
Nhưng sau ba ngày, thực tế đã tát anh một cái thật mạnh, cho anh biết cái gì được gọi là giấc mơ đẹp đẽ, thực tế phũ phàng.
Ngoại trừ ngày đầu tiên, hai lão gia đều vô cùng kích động khi biết về thân phận của anh, từ đó đều đồng ý giúp đỡ, thì hai ngày còn lại, đều là dựa vào thân phận danh tiếng của Trần Thế Hào, cho nên bọn họ mới đồng ý sẽ ra tay giúp đỡ vào lúc cần thiết.
“Được rồi, nếu đã quay về thì bắt đầu chuẩn bị thật tốt thôi, sự tồn tại của Hứa gia, quả thực là một vấn đề rất lớn, mặc dù bây giờ chúng ta có không ít người giúp đỡ, nhưng để đề phòng trường hợp không may, chúng ta vẫn nên đề cao cảnh giác”.
Trần Thế Hào nghiêm túc nói.
Ông ấy cũng thấy được Chu Dương đã hiểu ra nhiều
chuyện, cả người anh cũng trở nên thoải mái và hoạt bát hơn rất nhiều.
Điều này cũng tốt, ít nhất là tốt hơn nhiều so với việc anh suy nghĩ không thông suốt, đi vào ngõ cụt.
“Ừ, tôi hiểu rồi, yên tâm đi”.
Chu Dương khẽ gật đầu, đương nhiên anh cũng biết Trần Thế Hào thật sự quan tâm mình, mặc dù có thể Trần Thế Hào còn có mục đích khác, nhưng tiếp xúc một thời gian dài như vậy, Chu Dương tự thấy rằng bản thân anh vẫn hiểu Trần Thế Hào một phần nào đó.
Ngoài ra, cũng hiểu biết được những chuyện trước đây của Trần Thế Hào, cho nên Chu Dương đã thực sự coi Trần Thế Hào là người của mình.
Rời khỏi câu lạc bộ Silver Lake, Chu Dương trở về vịnh Lục Cảnh.
Trước lúc đi anh đã nói với bà Chu, do đó bà Chu cũng không hỏi nhiều về việc ba ngày vừa rồi anh không ở nhà.
Bữa tối, cả hai ăn cơm và trò chuyện vui vẻ về những chuyện gần đây.
Bà Chu cũng đặc biệt nhắc đến Thủy Băng Nguyệt, khi nhắc đến đối phương, khuôn mặt của bà ấy nở nụ cười tươi, đôi mắt cong lên thành hình lưỡi liềm.
Chu Dương nhìn thấy vậy trong lòng anh cũng đoán ra được phần nào, đồng thời cũng thầm đưa ra quyết tâm.
Để bà Chu và Thủy Băng Nguyệt có thể sống một cách vô tư vô lo, Chu Dương cũng sẽ nỗ lực phát triển và củng cố sức mạnh của bản thân, có như vậy, đến một ngày nào đó, khi trở thành gia chủ của Chu gia, thì anh mới có nhiều sức mạnh để có thể áp đảo được người khác.
Cùng lúc đó, trong ba ngày Chu Dương rời đi, Đông Hải cũng đã có rất nhiều thay đổi.
Bởi vì Chu Dương dồn hết tâm sức để thuyết phục những người đó, nên không để ý nhiều đến những thay đổi này.
Sau khi ăn tối xong, Chu Dương tìm Ngưu Xuyên hỏi thăm vài câu, mới phát hiện tình hình ở Đông Hải đang vô cùng căng thẳng.
Trước khi Chu Dương và Trần Thế Hào rời đi, thì anh đã đạt được thỏa thuận quan hệ liên minh với Tô gia, thậm chí còn phao tin đe dọa sẽ tiêu diệt Hứa gia.
Còn các gia tộc lớn nhỏ ở Đông Hải đều coi như đang xem chuyện cười.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng đây chỉ là một màn kịch Chu Dương và Tô gia liên kết với nhau để dựng lên, mục đích là muốn được nhiều gia tộc biết đến, nếu như có một vài gia tộc nào đó muốn ủng hộ, vậy thì điều đó quả thực rất bất ngờ và vui mừng.
Nhưng đã ba ngày trôi qua, Chu Dương và Tô gia không những không không dừng bước, mà thậm chí Chu Dương không xuất hiện trước mặt mọi người suốt ba ngày, còn Tô gia thì lợi dụng mấy ngày này không ngừng liên kết tích hợp các ngành công nghiệp và tài nguyên dưới tên của mình.
Lúc này, mọi người không thể ngồi yên được nữa.
Lẽ nào Chu Dương và Tô gia thực sự muốn hợp sức tiêu diệt Hứa gia?
Nếu đúng là như vậy, thì bọn họ lấy đâu ra sức mạnh đó?
Nếu không phải, vậy thì tại sao bây giờ Tô gia lại không ngừng tích hợp các ngành công nghiệp dưới tên của họ?
Thậm chí, một số công ty doanh nghiệp đều đã bị Tô gia bán đi.
Những chuyện này nếu như nói là không có ẩn tình gì, thì chỉ sợ không có ai tin.
Mà trong sống đó, thì Tôn gia và Đinh gia là nghi ngờ nhất.
Hai gia tộc này vẫn luôn phái người theo dõi tình hình của Chu Dương và Tô gia, bọn họ cũng biết rằng ba ngày trước, Chu Dương và Trần Thế Hào đã cùng nhau rời đi, sau đó đi đến tòa nhà tài chính Thiên Địa và bến cảng Thuấn Thiên.
Nhưng Tôn gia và Đinh gia đều không biết nguyên nhân vì sao Chu Dương đi đến đó.
Bởi vì tòa nhà tài chính Thiên Địa và bến cảng Thuấn Thiên là một trong những công ty hàng đầu ở Đông Hải, có thể gọi là những gã khổng lồ.
Tòa nhà tài chính Thiên Địa thì không cần phải nói nhiều, nó là một tòa nhà tài chính hạng nhất hạng nhì, thực lực mạnh mẽ, danh tiếng vang xa cả nước.
Còn bến cảng Thuấn Thiên chiếm lợi thế về địa lý, như thể một cụm thành phố mới sẽ được hình thành trên bờ sông, và tất cả các gia tộc lớn ít nhiều cũng đều hợp tác với bến cảng Thuấn Thiên.
Do đó, cả hai công ty này đều là những nơi người bình thường không thể cạnh tranh lại được.
Ngay cả Tô gia và Đinh gia, khi gặp phải tòa nhà tài chính Thiên Địa và bến cảng Thuấn Thiên cũng phải vội vàng né tránh.
Vậy tại sao Chu Dương và Trần Thế Hào lại đến đó?
Lẽ nào bọn họ có quan hệ gì với hai công ty này?
Người của Tôn gia không biết, người của Đinh gia cũng không hay.
Lúc này, trong khuôn viên của Tôn gia.
Tôn Càn Khôn là người đã triệu tập sáu vệ sĩ đạt tới cảnh giới tông sư võ giả của Tôn gia và một nhóm tầm hai mươi đến ba mươi vệ sĩ có thực lực mạnh mẽ, cùng một số thành phần cốt lõi của Tôn gia.
Tôn Càn Khôn ngồi ở vị trí đầu tiên, sáu vệ sĩ thì tách ra đứng ở bên trái bên phải của Tôn Càn Khôn.
Những người khác đều ngồi xuống vị trí của mình.