Chương 567: Rút lui
Nhưng bây giờ, Chu Dương vung tay càng ngày càng xa, thậm chí không thèm quan tâm tới sắc mặt của Đinh Tuấn Phong, khiến hắn xấu hổ trước mặt mọi người.
Đây chính là đang khiêu chiến giới hạn của Đinh Tuấn Phong.
Ngay cả tượng đất cũng biết tức giận, huống hồ là Đinh Tuấn Phong.
Lúc này, Đinh Tuấn Phong đã quyết định, bất luận ra sao, hắn cũng nhất định phải đối đầu đến cùng với Chu Dương.
Mà trước mắt, hắn chỉ có lựa chọn kiên trì đứng bên cạnh Vương Vĩ, cho dù khiến hắn buông bỏ toàn bộ quyền lực của Mỹ phẩm thành phố Liễu thì hắn cũng không quan tâm.
“Đúng vậy, Vương tổng, hiện giờ chỉ có thể dựa vào Khổng thiếu gia.”
“Vương tổng, anh đưa ra ý kiến, chúng tôi đều nghe theo.”
…
Mấy người cộng sự khác nhìn Đinh Tuấn Phong tỏ thái độ như vậy, lập tức cũng thể hiện thái độ của mình.
Trong nháy mắt, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Thẩm Hải và Triệu Thành vẫn chưa bày tỏ ý kiến.
“Thẩm tổng, Triệu tổng, hai người dự tính thế nào?”
Ánh mắt Đinh Tuấn Phong nhìn chằm chằm vào hai người Thẩm Hải và Triệu Thành, gương mặt hung ác rất dữ tợn.
“Tôi rút lui, Vương tổng, tôi có thể bán hết tất cả cổ phần trong tay, chống lại Chu Dương, tôi luôn nghĩ rằng đây không phải nước đi sáng suốt, tôi còn phải về Đông Hải, tự kinh doanh trên mảnh đất ba mẫu của mình.”
Triệu Thành đột nhiên nói, sắc mặt tối sầm lại.
“Cái gì, Triệu Thành anh…”
Thẩm Hải nghe xong, sắc mặt thay đổi rõ rệt, không thể tưởng tượng được nhìn Triệu Thành.
Hắn không ngờ rằng, lúc này, Triệu Thành lại lựa chọn làm như vậy.
“Được, cổ phần của anh, tôi sẽ mua lại.”
Khóe miệng Vương Vĩ khẽ nhếch lên, lãnh đạm nói, sau đó ánh mắt rơi trên người còn lại Thẩm Hải.
Trong phút chốc, Thẩm Hải cảm thấy có năm ánh nhìn đang đổ vào người mình.
Khóe miệng khẽ co giật, Thẩm Hải rất muốn lựa chọn rút lui như Triệu Thành.
Nhưng hắn không đành lòng.
Chưa kể mấy trăm nghìn đầu tư giai đoạn đầu, một khi rút lui, coi như toàn bộ mất sạch, cho dù Vương Vĩ thu mua lại số cổ phần, thì cũng còn lại được bao nhiêu tiền chứ?
Huống hồ, mấy tháng nay, hắn luôn bận rộn ở tỉnh Tương Tây, không chỉ theo Chu Dương bận trước bận sau, mà khi dự án phát triển chi nhánh bắt đầu triển khai, hắn còn theo đám người Vương Vĩ bận rộn không ngừng nghỉ.
Mà bây giờ, chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, thì thành quả thắng lợi trước mắt, đã nằm trong tầm tay.
Cho nên, Thẩm Hải nghiến răng, trong lòng kiên định, quyết chiến một lần nữa.
Biết đâu Khổng thiếu gia có cách thì sao?
“Tôi cũng ủng hộ kế hoạch của Vương tổng, vẫn để Khổng thiếu gia giúp đỡ, về giá cả, tôi cũng sẽ không quan tâm!”
Thẩm Hải cuối cùng cũng nói ra quyết định, đột nhiên, hắn cảm thấy sống lưng mình ướt đẫm mồ hôi hột.
Mà sau khi hắn nói ra lời như vậy, mấy người khác cũng gật đầu mãn nguyện.
Lúc này, Triệu Thành rút lui, sáu cổ đông khác, toàn bộ đều đặt hi vọng trên người Khổng thiếu gia, vì lí do này, họ có thể vứt bỏ tất cả lợi nhuận của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
“Haiz, các anh nghĩ Chu Dương sẽ dễ dàng đối phó như vậy sao? Ở Đông Hải không có ai có thể chống lại anh ta, ở tỉnh Tương Tây lâu như vậy, các anh có từng thấy Chu Dương bị tổn thất chưa?”
Triệu Thành tỏ vẻ bất lực, chỉ có thể thở dài, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hải, không nói gì nữa, liền quay người rời khỏi Mỹ phẫm thành phố Liễu.
Hắn phải quay về thu dọn tài liệu chuyển nhượng cổ phần, chuẩn bị buổi chiều quay về Đông Hải, cũng không muốn can thiệp vào chuyện của đám người Vương Vĩ nữa.
“Haha, các anh yên tâm, có Khổng thiếu gia ở đây, đừng nói chỉ một Chu Dương nhỏ nhoi, cho dù là Trương gia, cơ bản cũng không thành vấn đề.”
Vương Vĩ cười ha ha nói, rồi chăm chú quan sát nét mặt tràn đầy hi vọng của những người còn lại.
Bây giờ ông ta quyết định đi gặp Khổng Huy trước, nói về chuyện Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Nếu không giải quyết chuyện trong ngành giải trí và ngành truyền thông ở tỉnh Tương Tây, thì Mỹ phẩm thành phố Liễu của bọn họ chỉ có thể chờ chết, hoặc cũng chỉ có thể rụt đầu ở đất thành phố Liễu này, chứ đừng nói đến việc phát triển ra bên ngoài.
Lúc này, những chỉ thị mà Trương gia đưa ra trong ngành truyền thông, cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Biến động nhỏ của ngành truyền thông rất dễ để lại vết tích.
Tất cả quảng cáo của Mỹ phẩm thành phố Liễu gần như đã bị gỡ bỏ, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của những người quan tâm.
Giang gia ở Trường Sa.
“Nhị thiếu gia, hiện giờ toàn bộ quảng cáo có liên quan đến đại tiểu thư ở tỉnh Tương Tây đều gỡ xuống rồi, hình như là do Trương gia đánh tiếng.”
Trong khu vườn nhỏ của Giang Hành Nguyên, một ông già quản gia kính cẩn nói với Giang Hành Nguyên.
“Thật sao? Trương gia tại sao lại làm như vậy?”
Ánh mắt Giang Hành Nguyên rực sáng lên, lập tức đứng bật dậy, bắt đầu đi lại trong khu vườn nhỏ.
Ông ta không nghi ngờ lời của ông lão quản gia.
Nếu tất cả những hình ảnh tuyên truyền của Giang Yến đều được gỡ bỏ, vậy đương nhiên là đã có người đánh tiếng ở đằng sau.
Mà Giang Hành Nguyên biết, vị trí hiện giờ chỉ có mỗi Trương gia có năng lực này.
Tuy nhiên, quan hệ của Chu Dương và Trương gia thân thiết gắn kết như vậy, tại sao Trương gia lại làm thế vào lúc này chứ?
“Ông đi điều tra xem thử có phải xảy ra chuyện gì đó mà tôi vẫn chưa biết không.”
Suy nghĩ một hồi lâu, Giang Hành Nguyên vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân là gì, nhưng ông ta không muốn nghĩ nhiều, nếu Trương gia đã làm như vậy, bất luận là vì lí do gì, thì ít nhất Giang Hành Nguyên cũng nhận tấm chân tình này.
Khách sạn Khải Nguyên.
“Chu Dương, là anh đã làm chuyện này sao?”
Thẩm Bích Quân vô cùng kinh ngạc nhìn Chu Dương, nét sửng sốt trên mặt vẫn chưa tiêu tan.
Có trời mới biết cô ấy vừa nhận được tin tức, gần như tất cả phương thức tuyên truyền đều đã gỡ hình ảnh quảng cáo của Mỹ phẩm thành phố Liễu trên toàn tỉnh Tương Tây.
Bất luận trên video quảng cáo, hay áp phích, văn bản.
Tất cả đều biến mất, không còn dấu vết.
Phải biết rằng, nếu không có năng lực cực lớn thì không thể làm được những điều này.
Kết hợp với những lời Chu Dương nói trước đây, chuyện của ngành giải trí cũng chỉ là một khởi đầu.
Thẩm Bích Quân rất dễ dàng đoán ra đây là thủ đoạn của Chu Dương.
Mà cũng chỉ có Trương gia có thể làm được chuyện này ở tỉnh Tương Tây.
Dựa vào quan hệ của Chu Dương và Trương gia, mọi thứ dường như rất hợp lý.
“Ha ha, đây chẳng là gì cả, tôi đã từng nói, tôi cho Vương Vĩ một cơ hội, nhưng điều này không có nghĩa ông ta có thể dùng mối quan hệ trước đây của tôi để làm việc cho bản thân ông ta.”
Chu Dương cười nói.
“Bất luận là quảng cáo của nhóm Manh Manh trước đây, hay phương thức tuyên truyền mà Trương gia hỗ trợ, đều nhờ vào tôi, cửa hàng thành phố Liễu mới có thể có được, bây giờ nếu bọn họ lựa chọn làm việc đơn lẻ, vậy thì những thứ này đương nhiên phải thu về rồi.”
Giọng nói của Chu Dương rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai của Thẩm Bích Quân lại khiến cô hưng phấn kích động.
Cô vẫn luôn ghi nhớ tình cảnh bữa tiệc tối hôm đó cùng với vẻ mặt đắc ý của Vương Vĩ.
Sau một tuần, Thẩm Bích Quân cho rằng trước đây Chu Dương chỉ nói qua loa, thật sự không có cách nào phản đòn Vương Vĩ.
Nhưng giờ đây, chỉ vỏn vẹn mấy ngày, anh đã dồn ép Mỹ phẩm thành phố Liễu thành ra như vậy, để đám người Vương Vĩ gặp hết sóng gió này qua sóng gió khác, khiến cô thật sự rất hả giận.
“Chu tổng, Thẩm tổng.”
Lúc này, Vương Đại Lục vội vàng đi vào phòng, trên mặt hiện rõ sự kích động và hưng phấn.
———————–