Chương 929: Nguy hiểm!
Nếu như Hứa gia đã điều tra ra tung tích mẹ mình, Chu Dương không cần nghĩ cũng biết bọn họ nhất định sẽ tấn công mẹ và Thẩm Bích Quân đầu tiên!
Đến Chu Dương cũng không tưởng tượng nổi hậu quả ra sao!
Nên anh quyết định, phải đến ngay biệt thự của Thẩm Bích Quân!
Hai tông sư võ giả của Hứa gia sau khi vào Đông Hải, họ tách khỏi Chu Dương.
Chu Dương đã giết chết Hứa Thiên Long, quan hệ đồng minh có duy trì được nữa không đã là một chuyên khác,bây giờ bọn họ cũng không cần thiết phải đi theo Chu Dương.
Bọn họ phải đi báo cáo với nhánh phụ Hứa gia, sau đó để cho toàn bộ nhánh phụ quyết định.
Chỉ còn lại hai người Chu Dương và Ngưu Xuyên, họ nhanh chóng tới biệt thự của Thẩm Bích Quân.
Vì chạy nhanh quá, nên quần áo trên người họ rách rưới hết cả.
Nhiều người trên phố thấy cảnh này, hai kẻ lang thang chạy như bay trên đường, thậm chí còn nhanh hơn cả mấy chiếc siêu xe thể thao… Họ cứ ngỡ mình gặp ảo giác.
“Cái thứ gì mà vừa chạy vèo qua đấy?”
“Mấy người có thấy hai con chuột đen thui khổng lồ vọt qua không?”
…
Phía bên kia, Thẩm Bích Quân đang chăm sóc bà Chu trong biệt thự.
Thời gian này có bà Chu ở cùng, Thẩm Bích Quân rất vui vẻ.
Lúc ở Thẩm gia, cô chưa từng cảm nhận được sự ấm áp nào.
Nhưng bên cạnh bà Chu, cô cảm nhận được tình thương của một người mẹ.
Vốn dĩ Chu Dương đưa bà Chu đến đây để nhờ cô chăm sóc.
Nhưng khi bà Chu tới, ngày này bà cũng nấu cơm cho Thẩm Bích Quân, thậm chí còn giặt giúp những loại quần áo không hợp giặt máy.
Mỗi ngày bà đều gọi Thẩm Bích Quân dậy, nhắc nhở những công việc cần làm.
Như sống cùng mẹ đẻ vậy!
Suốt hai tháng, cô hoàn toàn coi bà Chu như mẹ ruột của mình.
Mà bà Chu, cũng thật lòng coi cô là con gái mình.
Dù hai người không xưng nhau mẹ con, nhưng quan hệ vô cùng hòa hợp.
Ví như, trước kia Thẩm Bích Quân không bao giờ xem tivi, vì một chủ tịch như cô thấy tivi chỉ là thứ gây lãng phí thời gian, chẳng có giá trị gì.
Nhưng bà Chu thích xem.
Nên giờ cô cũng thích xem tivi, chỉ cần có bà Chu ngồi cạnh, trong lòng cô đã thấy rất ấm áp, tựa như cảm nhận được hơi ấm gia đình.
“Tiểu Quân, cháu nhìn con tinh tinh kia xem, giống Chu Dương quá”, bà Chu chỉ một con tinh tinh trên tivi.
Xưng hô của bà cũng tự nhiên thành Tiểu Quân.
Con tinh tinh trên tivi đó, bộ dạng ngơ ngác đang ăn chuối tiêu.
Thẩm Bích Quân sững sờ, trong lòng thầm nói Chu Dương đẹp trai như vậy, liên quan gì đến tinh tinh?
“Sao lại không giống được, cô nói cháu nghe, Chu Dương hồi nhỏ nghịch ngợm lắm, mà bộ dạng cũng ngốc nghếch giống hệt con tinh tinh này!”
Bà Chu vừa nói, vừa ngã lăn ra cười.
Khóe miệng Thẩm Bích Quân cũng lộ ra nụ cười ra vẻ hiểu ý.
Đúng là Chu Dương cũng có bộ dạng như vậy!
Nghĩ đến đây, cô chợt tò mò, không biết trước đây Chu Dương là người như nào.
Nhưng đột nhiên nhận ra hai tháng rồi chưa có tin tức gì về anh, trong lòng cô lại chùng xuống.
Bà Chu dường như nhìn thấu nỗi buồn của Thẩm Bích Quân, nhẹ giọng nói: “Tiểu Quân yên tâm, thằng bé Chu Dương sẽ không sao đâu”.
Bà Chu mỉm cười nhìn Thẩm Bích Quân.
Cô hơi sững sờ, cô rất lo lắng cho anh, nhưng tới giờ không chia sẻ nỗi lo này ra ngoài.
Vì cô nghĩ bà Chu sẽ còn lo lắng hơn mình nữa.
Tuổi bà Chu đã cao, nếu vì lo lắng cho Chu Dương mà sinh bệnh, thì đúng là mất nhiều hơn được.
Nên cô một mực chôn giấu sự lo lắng tận đáy lòng.
Nhưng không ngờ, bà Chu còn thư thái hơn mình, không hề có chút lo lắng nào.
Tại sao? Bà không phải là mẹ Chu Dương sao? Chẳng phải mẹ sẽ lo cho con trai nhất ư?
Chẳng phải con đi ngàn dặm mẹ lo âu à.
Thẩm Bích Quân thận trọng nhìn bà Chu, hỏi nhỏ: “Cô ơi, sao cô biết chắc anh ấy không gặp chuyện gì?”
“Chỉ bằng việc nó là con trai cô thôi! Còn cô là mẹ nó”, bà Chu thản nhiên nói.
Hơn nữa, bà nói còn rất tự tin.
Sự tự tin này khiến Thẩm Bích Quân ngẩn cả người.
Bà Chu nói tiếp: “Thằng bé thối tha đó, cái khác cô không chắc, nhưng nó dám không đưa cô về nhà ư”.
“Cô là mẹ ruột nó, sao nó lại bỏ mặc mẹ nó ở nhà cháu được?”
“Còn chưa đưa cô về, nó chắc chắn sẽ không sao đâu!”
“Con trai cô, cô biết!”
Bà Chu kiên định nói, nhưng Thẩm Bích Quân nhìn ra nỗi buồn man mác trong ánh mắt bà.
Trông có vẻ bà Chu không lo lắng cho Chu Dương.
Nhưng chỉ là bà biết, lo lắng hoàn toàn vô ích.
Ngược lại, bà càng lo càng khiến người khác khổ thêm, nên bà ngụy trang thành dáng vẻ tự tin như vậy.
Để lừa dối người khác và cũng để lừa dối mình.
Tấm lòng cha mẹ thật đáng thương!
Thẩm Bích Quân cảm động, nhưng không biết nói gì, chỉ biết nắm tay bà nhẹ nhàng an ủi.
Lúc này, tiếng chuông cửa biệt thự vang lên.
Hai người đều lập tức cảnh giác.
Họ liếc nhìn nhau, thấy được sự hưng phấn trong mắt đối phương.
“Có phải thằng bé thối tha kia về không?”, bà Chu hỏi.
“Cháu không biết, để cháu đi xem”, Thẩm Bích Quân cố nén sự hưng phấn trong giọng nói của mình.
Bà Chu gật đầu, bà hơi bất tiện, đành nhìn Thẩm Bích Quân ra mở cửa chính ở sân.
Thẩm Bích Quân mở cửa chính biệt thự, nhưng không quay lại ngay mà đi thẳng ra ngoài.
“Con bé này, chẳng lẽ không phải Chu Dương tới?”, bà Chu nhìn phía cửa sổ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Còn Thẩm Bích Quân phía bên này, sắc mặt cô tái xanh!
Không phải cô chủ động đi ra khỏi biệt thự, mà là bị kéo đi!
Chỉ là góc nhìn của bà Chu thấy không rõ thôi!
Người kéo cô ra ngoài là hai ông già ăn mặc phong cách cổ xưa, khí chất tiên nhân…
Nhưng hành động của họ không hề thân thiện, mà nhanh chóng lôi cô đi, một tay giữ cổ cô: “Cô là Thẩm Bích Quân đúng không?”
Thẩm Bích Quân đảo mắt nhìn, vậy ra đối phương tới đây để đặc biệt tìm mình.
Chỉ có người ngu mới đi thừa nhận!
Nên cô lắc đầu: “Không, không phải tôi!”
“Đừng nói láo, chúng tôi đã điều tra, cô chính là Thẩm Bích Quân”, một người trong đó nói.
Thẩm Bích Quân im lặng, điều tra rồi còn hỏi làm gì!
Nhưng cô chưa kịp phàn nàn, bởi vì những lời tiếp theo của ông lão khiến cô cứng đơ lại.
“Mẹ của Chu Dương, cũng ở chỗ cô đúng không?”
———————-