Chương 810: Mười tông sư võ giả trước
“Không tồi, Chu Dương, cậu đã thuyết phục được tôi rồi đấy. Tôi nghĩ hợp tác với cậu cũng được, ít nhất không gây tổn hại gì cho tôi”.
Hứa Nguy khẽ cười, nhìn Chu Dương càng thêm tán thưởng.
Thật ra nghĩ kĩ lại thì Hứa Nguy cũng rất xem trọng Chu Dương.
So sánh giữa hai bên thì Hứa Nguy vẫn có ưu thế hơn.
Vì bên Hứa Nguy không có Chu Dương, họ vẫn có thể tiếp tục lên kế hoạch và hành động, nhưng nếu Chu Dương không có Hứa Nguy giúp đỡ thì trong trận chiến với nhánh chính Hứa gia, nhất định anh sẽ bị thua thiệt thảm hại.
Thế nên, thật ra đám người Hứa Nguy có thể ngồi vững ở vị trí.
Nhưng như Chu Dương vừa mới nói, bây giờ hai bên hợp tác sẽ chỉ có lợi chứ không hề có hại.
Hứa Nguy có thể mượn danh nghĩa Chu Dương để đấu với nhánh chính Hứa gia, âm thầm giúp đỡ, liên tục làm hao tổn năng lực của Hứa gia, chờ đợi thời cơ, tung lưới bắt trọn, hoàn thành nguyện vọng mười năm nay.
Còn nếu thua, Hứa Nguy không cho rằng họ sẽ thua.
Thứ nhất, đã nhiều năm như vậy, việc Hứa Nguy điều tra và âm thầm xâm nhập vào bên trong nhánh chính của Hứa gia vẫn giậm chân tại chỗ.
Thế nên họ cũng chỉ có thể đánh giá đại khái năng lực hiện nay của nhánh chính Hứa gia.
Tuy mạnh hơn bên họ nhưng cũng có hạn chế.
Nếu không Hứa Nguy cũng sẽ không đồng ý hợp tác chỉ vì mấy câu nói của Chu Dương.
“Vậy ý của ông là gì?”
Chu Dương khẽ cười nói, vẻ mặt rất thoải mái.
“Chúng tôi đồng ý hợp tác với cậu!”
Hứa Nguy quyết định dứt khoát!
Bầu không khí bỗng chốc trở nên thoải mái, vui vẻ.
“Ha ha, đây hẳn là quyết định đúng đắn nhất của ông!”
Chu Dương đứng dậy, mỉm cười giơ tay ra.
Hứa Nguy cũng đứng dậy trịnh trọng bắt tay với Chu Dương.
Lúc này cũng xem như hai bên đã đạt được sự hợp tác chính thức và liên minh với nhau.
Chí ít mối quan hệ hợp tác của họ không thể bị phá vỡ trước khi kết thúc chuyện đối đầu với nhánh chính Hứa gia.
“Nếu đã liên minh với nhau thì dĩ nhiên chúng ta sẽ không dè dặt điều gì. Trước tiên tôi sẽ sắp xếp một tông sư võ giả tạm thời đi theo cậu. Ban đầu bên nhánh chính Hứa gia sẽ không có động tĩnh gì quá lớn, Hứa gia đã ở ẩn mấy chục năm nay, bây giờ đột ngột xuất đầu lộ diện đã gây ra chấn động lớn cho không chỉ những người ở Đông Hải”.
“Chưa kể đến các gia tộc lớn nhỏ ở Đông Hải, mà những tầng lớp thượng lưu ở Đông Hải e rằng cũng đã biết. Hơn nữa, các gia tộc ở những nơi khác, thậm chí các gia tộc ẩn dật khác sợ là cũng đang quan sát xem sau khi Hứa gia xuất hiện, bên ngoài sẽ có phản ứng thế nào!”
Hứa Nguy vẫy tay sắp xếp mười tông sư võ giả cho Chu Dương, bảo họ nghe theo lệnh của anh.
Trong mười tông sư võ giả này có Hứa Phong Lực và Hứa Phong Phàm.
Nhưng giọng điệu của Hứa Nguy rõ ràng không được thoải mái như vậy.
Hứa gia xuất đầu lộ diện, chẳng những là một cơ hội vô cùng tốt với họ mà còn là một cơ hội với nhiều người khác.
Hứa Nguy nói vậy, cũng khiến Chu Dương trở nên trầm tư.
Đúng vậy, Hứa gia là gia tộc ẩn dật, bây giờ xuất hiện, vậy thì các gia tộc ẩn dật khác chắc chắn sẽ đang thầm quan sát.
Thậm chí, vài gia tộc ẩn dật sẽ rút kinh nghiệm từ những chuyện Hứa gia xuất đầu lộ diện, sau đó lập ra kế hoạch cho việc xuất đầu lộ diện của gia tộc mình.
“Tôi nghĩ mấy ngày gần đây những người nhánh chính Hứa gia sẽ có hành động. Tôi nghe A Hổ nói cậu nhốt Hứa Du ở đây, năm đó xảy ra chuyện, tên Hứa Du này vẫn chỉ là một thanh niên mới vừa gia nhập vào con đường võ thuật. Không ngờ chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi đã trở thành tông sư võ giả. Điều này cho thấy thực lực hiện nay của Hứa gia khủng khiếp đến mức nào”.
“Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, ngoài việc những người tôi sắp xếp cho cậu là tông sư võ giả ra, tôi hiểu rất rõ người chủ chốt hiện nay của Hứa gia, ông ta là người vô cùng thận trọng, cũng là người rất kiêu ngạo. Chắc chắn họ hiểu khá rõ về cậu, do đó họ mới phái tông sư võ giả Hứa Du đến đối phó với cậu”.
“Bây giờ thực lực cậu thể hiện ra bên ngoài ít nhất có bốn tông sư võ giả, nên lần sau tôi đoán Hứa gia sẽ phái năm tông sư võ giả. Thế nên lần này phải dựa vào cậu rồi”.
Hứa Nguy cười khẽ vỗ vai Chu Dương, thành khẩn nói.
Với tình hình hiện tại của nhánh chính Hứa gia, Hứa Nguy cho rằng nếu ông ta là người thứ hai hiểu rõ chuyện này thì không ai đứng thứ nhất.
Thậm chí e rằng gia chủ hiện tại của nhánh chính Hứa gia cũng không hiểu rõ toàn bộ Hứa gia bằng Hứa Nguy.
Đây là điều khiến Hứa Nguy tự tin và đáng để tự hào.
“Yên tâm đi, cứ coi như là vì bản thân thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức!”
Chu Dương nghiêm túc nói.
Lần này Chu Dương đến khách sạn Huy Hoàng, có thể nói là thu hoạch về được nhiều thứ.
Lúc rời khỏi khách sạn Huy Hoàng, tính cả Chu Dương, Ngưu Xuyên và Chu Phong đã có tới mười ba người hầm hố cùng đi về phía vịnh Lục Cảnh.
Trong mười ba người này đã có mười hai người là tông sư võ giả. Nếu đưa ra so sánh, e rằng lúc này Chu Dương sẽ bỗng chốc trở thành người hùng mạnh nhất Đông Hải.
Nhưng Chu Dương biết mười hai tông sư võ giả này không thể đồng loạt lộ mặt.
Chí ít trước khi Hứa gia phái một nhóm người đến gây phiền phức, ngoài Ngưu Xuyên, Chu Phong, Hứa Phong Lực và Hứa Phong Phàm ra thì những người khác đều phải khiếm tốn hành động, không được lộ diện, càng không được thể hiện năng lực ra ngoài.
Vịnh Lục Cảnh.
Chu Dương sắp xếp cho mười tông sư võ giả của Hứa gia ở trong khách sạn gần vịnh Lục Cảnh, đi thẳng đến vịnh Lục Cảnh cũng chỉ mất mười phút.
Rồi anh dẫn Ngưu Xuyên và Chu phong đi thẳng về biệt thự vịnh Lục Cảnh.
Bắt đầu từ lúc này, Ngưu Xuyên và Chu Phong phải ở trong biệt thự để đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Vịnh Lục Cảnh là khu biệt thự tương đối cao cấp, nhưng nơi này không có người có năng lực mạnh nào bảo vệ. Vì đề phòng ngộ nhỡ người bên nhánh chính Hứa gia đến thẳng biệt thự vịnh Lục Cảnh gây chuyện, nên Chu Dương nghĩ cần phải sắp xếp hai tông sư võ giả ở trong nhà.
Hơn nữa, bà Chu biết Ngưu Xuyên và Chu Phong, nên ở chung với nhau cũng không có gì trở ngại, tương đối thoải mái.
Lúc này, không khí trong đại sảnh Tô gia lại vô cùng căng thẳng.
Từ lúc Tô Thế Minh và vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương trở lại, mọi người đều thấy sắc mặt hai người vô cùng khó coi, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến sắc mặt Tô Thế Minh và vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương khó coi đến vậy, như thể có ai đó đã chế nhạo họ trước mặt mọi người.
“Gia chủ, ông ba, rốt cuộc đã có chuyện gì? Hai người cứ mặt mày ủ rũ, chẳng nói một câu là muốn cho mọi người sốt ruột chết sao?”
Vệ sĩ hạng bốn Tô Trường Ca không kiên nhẫn được nữa, vẻ mặt lo lắng không ngừng đi tới đi lui trong đại sảnh.
Sau khi Tô Thế Minh và Tô Nam Phương trở về, Tô Trường Ca liên tục truy hỏi chuyện hôm nay, nhưng hai người không nói một lời khiến Tô Trường Ca vô cùng lo lắng.