Mà trong nửa năm nay, lúc Chu Dương và Thẩm Bích Quân đều không có mặt, Thường Hạo thật sự làm rất tốt, doanh thu của công ty Danh Dương ở Đông Hải không những tăng trưởng ổn định, hơn nữa, còn mở thêm nhiều cửa hàng kinh doanh mới.
Trước mắt, cửa hàng của công ty Danh Dương gần như đã có mặt khắp thành phố Đông Hải.
Thế nhưng, cho dù như vậy, cho đến nay công ty Danh Dương cũng chỉ có chín cửa hàng ở quận Phổ Đà.
Hay rồi, bây giờ chỉ còn một cửa hàng.
Câu nói của Thường Hạo đột nhiên khơi dậy sự đồng tình của nhiều người.
“Đúng vậy, Thẩm tổng, chuyện này Từ Phàm không biết, chuyện kia cũng không biết, vốn dĩ không xứng đáng để tiếp tục đảm nhận chức vụ tổng giám đốc bộ phận thương mại.”
“Thẩm tổng, hay là đổi người đi, bằng không, chúng ta sẽ có rất nhiều khó khăn vì nguy cơ lần này.”
…
Thẩm Bích Quân yên lặng lắng nghe, liếc nhìn Thường Hạo, khi thấy ánh mắt sáng bừng của hắn, trong lòng khẽ thở dài.
Thật ra Thẩm Bích Quân cũng không oán trách Từ Phàm nhiều lắm.
Nhưng với tình hình hiện tại, tất cả đều vì hắn không làm tốt công việc của mình, hơn nữa, có Thường Hạo đi đầu, nhiều quản lý cấp cao khác cũng nhao nhao phụ họa theo.
Dường như, cách chức Từ Phàm đã trở thành điều chắc như đinh đóng cột.
Sắc mặt Từ Phàm bỗng tái nhợt, bất lực nhìn Thẩm Bích Quân.
Từ lúc Thường Hạo mở lời, Từ Phàm đã biết, toàn bộ vận mệnh của mình đều nằm trong tay một mình Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân là chủ tịch, nắm trong tay cổ phần lớn nhất của công ty, lời của cô ấy có uy quyền tuyệt đối.
Ngay cả Thường Hạo cũng không thể đối đầu với Thẩm Bích Quân.
Thế nhưng, Từ Phàm đã phải thất vọng.
Hắn không hề nhìn thấy ý định giữ hắn lại từ ánh mắt của Thẩm Bích Quân, trong đó chỉ có sự lạnh lẽo vô tận.
Hình như Thẩm Bích Quân căn bản không quan tâm chuyện đi hay ở của hắn, giống như trong công ty Danh Dương, Từ Phàm có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
“Từ Phàm, anh tạm nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Thẩm Bích Quân chậm rãi nói, cuối cùng cũng đưa ra quyết định xử lý Từ Phàm.
Trên thực tế, tuy Thẩm Bích Quân chỉ nói Từ Phàm về nghỉ ngơi một thời gian, nhưng người khác đều biết, nghỉ ngơi ở đây chính là cả đời không thể quay lại được nữa.
Nghe thấy kết quả xử lý của Thẩm Bích Quân.
Thường Hạo và nhiều quản lý cấp cao đều gật đầu hài lòng.
Nước da của Từ Phàm đột nhiên tái mét, cúi đầu, hoàn toàn không dám nói gì.
Chu Dương đều nhìn thấy tất cả mọi chuyện trước mắt.
Anh khẽ cau mày, cảm thấy lúc này Thẩm Bích Quân xử lý như vậy không hay lắm.
Nhưng anh vẫn im lặng không nói gì.
Một mặt, kết quả xử lý này là do Thường Hạo đề xuất, mà Chu Dương vẫn rất xem trọng Thường Hạo.
Trước đây Chu Dương cũng từng hỏi Trần Thế Hào một số tình hình có liên quan đến Thường Hạo, Trần Thế Hào dành sự đánh giá rất cao cho Thường Hạo.
Mặt khác, nếu Thẩm Bích Quân đã nói ra, mà Chu Dương lại ngắt lời Thẩm Bích Quân, phản bác lại lời của cô ấy, thì đó sẽ là một đả kích rất lớn vào uy tín của Thẩm Bích Quân.
“Được rồi, Từ Phàm, anh có thể về trước.”
Thẩm Bích Quân trầm giọng nói, bảo Từ Phàm rời khỏi phòng làm việc, ra khỏi công ty.
Dù sao, tiếp theo mọi người còn phải cùng nhau thảo luận nên giải quyết chuyện trước mắt như thế nào, còn Từ Phàm hiển nhiên không thích hợp để tiếp tục nghe nữa.
Từ Phàm chán nản đứng lên, liếc nhìn mọi người, trầm lặng không nói, đi thẳng khỏi phòng làm việc.
Từ Phàm đứng trước cổng lớn, quay đầu nhìn lại toà nhà công ty, sắc mặt không còn tái nhợt, cũng không còn lo âu.
Trái lại, trên mặt Từ Phàm tràn đầy sự u ám và hung tợn, trong đôi mắt hiện lên sự hận thù.
“Đều là do các người ép tôi, sau này đừng trách tôi!”
Từ Phàm lạnh lùng vứt lại một câu, rồi đi thẳng.
Không một ai quan tâm Từ Phàm rời công ty sẽ đi đâu, trước mắt, mọi người đang thảo luận đối sách trong phòng làm việc.
Đối phương ra tay quá đột ngột, hơn nữa tốc độ thật sự rất nhanh.
Ngay cả Chu Dương và Thẩm Bích Quân cũng mới biết tình hình hai ngày nay.
Chưa kể, Chu Dương và Thẩm Bích Quân còn giấu nhiều quản lý cấp cao trong vài ngày.
Bây giờ đột nhiên nghe Thẩm Bích Quân nói như vậy, mọi người đương nhiên cần chút thời gian suy nghĩ.
Thẩm Bích Quân cũng không ép mọi người, cô để cho mọi người một khoảng thời gian để suy nghĩ.
Bất luận thế nào, nếu hôm nay đã triệu tập mọi người đến đây, thì nhất định phải đưa ra một phương án giải quyết.
Bằng không, sẽ không ai biết khi nào đối phương sẽ giành lấy cửa hàng cuối cùng.
…
Từng phút từng giây trôi qua, tất cả quản lý cấp cao đều đang trầm tư suy nghĩ, thỉnh thoảng thảo luận với nhau một hai câu.
Thường Hạo nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy vấn đề này khá nan giải.
Điều quan trọng nhất là vừa nghe Thẩm Bích Quân nói như vậy, hắn cũng không hề biết thông tin gì của người đứng sau vụ này.
Phải biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng.
Thế nhưng bây giờ, Thường Hạo cũng không biết đối phương rốt cuộc có xuất thân ra sao, dùng thủ đoạn gì để giành lấy tám cửa hàng kia, làm sao có thể nghĩ ra kế sách đối phó chỉ trong thời gian ngắn đây.
Thường Hạo đã như vậy, càng đừng nhắc đến các quản lý cấp cao khác.
Bây giờ, ánh mắt của mọi người đều hoang mang, căn bản không biết nên ra tay từ đâu.
“Thẩm tổng, bây giờ chúng ta không có thông tin gì của đối phương, cứ thế này, vốn dĩ không biết phải hành động từ đâu.”
Có người thở dài nói, nhìn sang Thẩm Bích Quân một cách bất lực.
“Đúng vậy, bây giờ kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, tình hình rất bất lợi với chúng ta.”
“Chúng ta không hề có một chút thông tin nào về đối phương, phải làm thế nào mới được đây?”
“Đúng vậy, Thẩm tổng, cô nói đi, suy cho cùng, chuyện chúng tôi biết chắc chắn cũng không nhiều hơn cô.”
…
Mọi người lần lượt nói, giọng điệu trầm xuống.
Điều này khiến cho bầu không khí trong phòng làm việc càng thêm nặng nề.
Thẩm Bích Quân nhìn bộ dạng chán nản của mọi người, trong lòng cũng rất lo lắng.
Nhưng mọi người nói đúng, tình hình bây giờ chính là địch trong tối, mình ngoài sáng, bọn họ cơ bản không biết đối phương là ai, lúc nào sẽ hành động và hành động như thế nào.
“Không biết Chu tổng có tin tức gì chưa?”
Còn trong lúc này, Thường Hạo đột nhiên mở lời.
Mọi người kinh ngạc, tất cả đều rất tín nhiệm năng lực của Thường Hạo.
Một khi nghe Thường Hạo nói, họ còn tưởng rằng hắn có ý kiến gì đó, hoặc có thể tìm thấy cách ứng phó.
Thế nhưng, tất cả họ đều không ngờ rằng, Thường Hạo vừa mở lời lại trực tiếp nhắc đến Chu Dương.
Mọi người kinh ngạc, cũng lần lượt nhìn sang Chu Dương.
Thật sự, mọi người đang ngồi ở đây hầu như không ai là không biết năng lực của Chu Dương.
Trong mắt họ, Chu Dương là một người rất thần bí.
Chu Dương không những là cổ đông lớn thứ hai của công ty, người phụ trách của dự án Tân Chu và dự án hoạt chất làm trắng da, mà hình như còn là người có năng lực lớn ở Đông Hải.
Nghe Thường Hạo nhắc đến, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đúng vậy, nói không chừng dựa vào năng lực của Chu Dương, có thể có được nhiều tin tức mà mọi người không biết.
Chu Dương nhìn thấy ánh mắt của mọi người, liền trở nên trầm mặc.
Anh hơi bất ngờ, không biết Thường Hạo nhắc đến mình, là cố ý hay là vô tình, có lẽ hắn thật sự tưởng rằng anh biết những chuyện mà người khác không biết.
Thế nhưng, bây giờ Chu Dương cũng không biết nói gì.
Chương 710: Thường Hạo