Mục lục
Chàng rể kim quy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 488: Gặp Giang Hành Nguyên













Chương 488: Gặp Giang Hành Nguyên



“Chị Linh, để em.”



Nhìn thấy chị Linh chuẩn bị mở cửa, Giang Yến vội nói.



Cô biết rất rõ tính khí của Chị Linh, chị Linh luôn suy nghĩ cho cô trước, hơn nữa bầu không khí ở Giang gia không chỉ là Chị Linh mà đến bản thân cô cũng cảm nhận được.



Vì vậy vào lúc này, Chị Linh có thể nổi giận để bảo vệ cho cô.



Hơn nữa đây là Giang gia, chị Linh cũng không chắc chắn sẽ giành được phần thắng.



Cô giữ chị Linh lại rồi đi đến trước cửa, Giang Yến trực tiếp mở cửa phòng, mặt không biểu cảm nhìn nữ giúp việc đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng.



Giang Yến nhớ rõ người này, khi cô từ nước ngoài trở về Giang gia, người giúp việc này luôn đi theo và phục vụ cô.



Giang Yến cũng biết rằng người giúp việc này thật ra là do bố cô Giang Hành Nguyên phái đến.



Cũng có thể nói rằng, trên danh nghĩa là chăm sóc Giang Yến, nhưng thực tế cũng không phải là không có ý muốn giám sát cô.



Bằng không, việc mấy lần trước Giang Yến rời khỏi Giang gia, Giang gia và Giang Hành Nguyên sẽ không biết nhanh như thế được.



“Xảy ra chuyện gì vậy?”



Giang Yến nói nhẹ nhàng.



Nhưng người giúp việc ngoài cửa thấy cánh cửa đột nhiên mở ra, Giang Yến bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa giọng điệu còn rất lạnh lùng, trong phút chốc cô ta không kịp phản ứng lại, bị đóng băng tại chỗ, cô ta do dự không nói ra lời.



Giang Yến cau mày, trong lòng cảm thấy hơi bất mãn, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, hơn nữa ngữ điệu cũng chậm rãi.



“Có chuyện gì vậy?”



Lần này, người giúp việc lập tức phản ứng, cô ta nói nhanh.



“Thưa cô, nhị lão gia đang tìm cô, bảo sau khi cô quay về thì lập tức đi tìm ông ấy.”



Sau khi người giúp việc nói xong thì bước sang một bên, đợi Giang Yến đưa ra quyết định.



Cô ta chỉ là người đến để truyền đạt tin tức, sau khi nói xong, theo lý mà nói thì có thể rời đi ngay.



Nhưng vẫn chưa có câu trả lời chắc chắn từ Giang Yến, cô ta không thể trực tiếp rời đi được.



“Ừ, tôi hiểu rồi, chờ một lát nữa tôi sẽ qua đó, cô có thể đi báo cáo lại được rồi.”



Giang Yến gật đầu rồi thản nhiên nói với người giúp việc, sau đó cũng không quan tâm cô ta có biểu hiện gì, hay là còn việc gì nữa hay không, cô trực tiếp đóng cửa lại.



Không khí trong phòng có chút nghiêm trọng.



Chị Linh khó hiểu nằm ngửa lên trên giường, tay phải đỡ đầu rồi nhoẻn miệng cười nhìn Giang Yến.



“Chị Linh, chị đang cười gì vậy?”



Giang Yến bị chị Linh nhìn như vậy thì cảm thấy bực bội, không khỏi nặng lời hỏi lại.



“Tiểu Yến à, em nói xem, Giang gia nhà em đặc biệt là bố của em, có phải vô cùng lo lắng em sẽ bị Chu Dương ôm đi mất không?”



Đôi mắt đẹp của chị Linh khẽ đảo một vòng, cô ấy đột nhiên nói.



“Gì cơ? Chị Linh, em …”



Lúc này Giang Yến hơi chột dạ, mặt cô lập tức đỏ bừng, nói năng với giọng điệu mơ hồ, nói cho cùng cô cũng không thể nói lại bất cứ điều gì có thể phản bác lại lời chị Linh.



Trong nháy mắt Chị Linh bỗng không vui, cô ấy đứng thẳng dậy, bước vài bước tới trước mặt Giang Yến, duỗi ngón tay của bàn tay phải ra nhẹ nhàng khiêu khích chiếc cằm mịn màng của Giang Yến, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy không ngừng lóe sáng.



“Không phải chứ, Tiểu Yến, không phải em thực sự quan tâm đến cái tên Chu Dương đó chứ? Mau nói thật lòng đi!”



Trong giọng nói của chị Linh đầy vẻ bất mãn không thoải mái, lúc nãy cô ấy chỉ là nói đùa một cách tình cờ thôi, những gì cô ấy nói ra căn bản không hề để trong lòng.



Nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của Giang Yến, đáy lòng chị Linh đột nhiên xuất hiện vẻ cảnh giác.



Con bé Tiểu Yến này không phải thật sự có ý gì với tên Chu Dương kia đấy chứ?



Nếu không tại sao sau khi cô nói những điều này, Giang Yến lại lưỡng lự, không thể nói rõ ràng, thậm chí mặt cô ấy còn đỏ ửng?



Trong nháy mắt trái tim của chị Linh như thắt lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Giang Yến, trong mắt cô chứa đầy sự lo lắng.



“Chị Linh, chị đang nói gì vậy chứ!”



Giang Yến xấu hổ đến nỗi trực tiếp đẩy tay chị Linh ra, cô ra vẻ tức giận, thậm chí còn giả vờ dơ tay khẽ đánh chị Linh.



“Chỉ là những gì chị nói quá bất ngờ, lại vô cùng hoang đường, khiến em nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, hơn nữa chị Linh, sao chị có thể nói như vậy chứ!”



Giang Yến nói rất nhanh, trực tiếp bác bỏ suy nghĩ của chị Linh.



“Có thật như vậy không đó?”



Chị Linh tỏ vẻ ngờ vực, sau khi nhìn sâu vào đôi mắt Giang Yến, cô ấy lập tức ngừng nhắc đến chủ đề này.



Tuy nhiên chị Linh có thể cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng của Giang gia bây giờ.



Hơn nữa cô cũng tin rằng Giang Yến cũng có thể cảm nhận được nó, huống hồ bản thân Giang Yến còn là người của Giang gia, thế nên cảm nhận của Giang Yến chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn cô.



“Nhưng mà Tiểu Yến, chị cũng đã nghe thấy những gì người giúp việc vừa nói, em nói xem bố em đột nhiên lại đến tìm em, hơn nữa ông ấy muốn em đến gặp ông ấy ngay sau khi trở về, liệu có phải có điều gì không ổn không? Hay là ông ấy muốn phản đối việc em nhận làm người đại diện hình ảnh cho tên Chu Dương kia? “



“Hay là để chị đi cùng em nhé?”



Trong lời nói và ánh mắt của chị Linh hiện lên vẻ lo lắng.



Không phải cô sợ Giang Yến sẽ phải chịu uất ức gì.



Là đại tiểu thư của Giang gia, căn bản Giang Yến không có khả năng sẽ phải chịu uất ức, hơn nữa lần này là bố của Giang Yến muốn gặp cô ấy, vì vậy Giang Yến càng không có khả năng phải chịu uất ức!



“Không cần đâu, em sẽ không sao đâu, chị yên tâm đi đừng lo lắng, đợi em đi xem có chuyện gì xảy ra rồi lúc quay lại chúng ta tiếp tục nói chyện nhé.”



Giang Yến lắc đầu, cô nhẹ nhàng nói từ chối lời đề nghị để đi cùng cô đến gặp bố của Chị Linh.



“Vậy được rồi.”



Chị Linh không còn cách nào khác, chỉ có thể để Giang Yến đi một mình.



Tuy nhiên trong lòng chị Linh cũng đã có quyết định, cho dù là tình huống gì, cho dù Giang gia có phản đối điều gì nữa đi nữa, những nếu Giang Yến phải chịu uất ức, vậy thì cô ấy chắc chắn sẽ đưa Giang Yến đi, không ai có thể ngăn cản được.



Giang Yến bảo chị Linh nghỉ ngơi trong phòng một lát, sau đó chỉnh lại đầu tóc trang phục một lần, rồi cô mới mở cửa ra, đi đến sân nhỏ của Giang Hành Nguyên.



Mặc dù lần này cô đã lờ mờ đoán được mục đích việc Giang Hành Nguyên tìm mình, nhưng Giang Yến vẫn quyết định không thể đồng tình.



Còn tình huống cụ thể thế nào, Giang Yến bây giờ chưa thể nghĩ ra được, vẻ mặt cô nghiêm túc, bước từng bước về phía Giang Hành Nguyên.



Nhưng điều Giang Yến không biết, là sau khi cô rời đi, chị Linh chỉ nằm trên giường được một phút, cuối cùng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, nên cô ấy đã đứng dậy đi theo Giang Yến.



Sân sau của Giang gia, trong khu nhà ở của Giang Hành Nguyên.



Lúc này Giang Hành Nguyên đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá trong khoảng sân nhỏ, trước mặt ông ta có một cái bàn đá để đầy đồ đạc.



Giang Hành Nguyên cau mày, ông ta nhìn những thứ trên bàn đá, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.



“Bố, bố đang tìm con ạ?”



Giang Yến đã đến sân nhỏ, thoáng cái cô đã nhìn thấy bố cô Giang Hành Nguyên, cô nhẹ giọng hỏi rồi chậm rãi bước qua đó.



Nhưng sau khi cô bước đến trước mặt Giang Hành Nguyên, ánh mắt cô rơi xuống những đồ vật trên bàn đá, đôi mắt cô khẽ nheo lại, trái tim cô bỗng trở nên nặng trĩu.



Những thứ được đặt trên bàn đá là một số poster quảng cáo và tài liệu tuyên truyền về việc cô làm đại sứ hình ảnh cho công ty Danh Dương.



Nó nằm rải rác không có trật tự trên bàn đá, hơn nữa còn có dấu vết bị bóp chặt.



Tới lúc này Giang Yến mới biết Giang Hành Nguyên tìm mình để làm gì.



Nhưng cô không vội vàng tranh luận, cô có suy nghĩ và sự kiên định của riêng mình.



Bất cứ khi nào cô nghĩ bản thân cần phải kiên trì, cô chắc chắn sẽ kiên trì, hơn nữa sẽ không để người khác xen vào suy nghĩ của mình, càng sẽ không để người khác can thiệp vào những gì mà cô muốn làm.



———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK