Chương 906: Không hiểu gì
Băng Nguyệt nói rất thoải mái nhưng mấy người Chu Dương khi nghe thấy được lời này giống như sấm đánh giữa trời quang.
Bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng rốt cuộc dùng cách gì lại có thể ẩn một ngọn núi đi như thế?
Lúc này, trong đầu Chu Dương đột nhiên vang lên lời mà Thủy Băng Nguyệt từng nói với anh.
Liên quan đến viên ngọc và thế giới nhỏ.
Thủy Băng Nguyệt nói với Chu Dương, viên ngọc đó là chìa khóa mở ra thế giới nhỏ, mà thế giới nhỏ này lại là một không gian khác.
Cho dù bạn có đi ngang qua đó, nếu như không có chìa khóa cũng sẽ không phát hiện ra được điều gì bất ổn.
Còn ngọn núi lúc này không phải có chút tương tự với thế giới nhỏ trong truyền thuyết đó sao?
Nếu như không phải Băng Nguyệt đưa anh tới đây, cho dù là anh có đi qua nơi này e rằng cũng tìm không thấy được ngọn núi này.
Nói như vậy cái gọi là thế giới nhỏ rất có khả năng là một không gian bị nhân vật lớn nào đó dùng thủ đoạn để giấu đi.
Hơn nữa Thủy Băng Nguyệt từng nói trong thế giới nhỏ có rất nhiều người sinh sống.
Nói cách khác trong thế giới nhỏ chắc chắn tồn tại nhân vật lớn siêu cấp có thể vận dụng được không gian.
Người như thế rốt cuộc sẽ ở cấp bậc nào chứ?
Chắc chắn không phải tông sư võ giả, bởi vì Chu Dương đã từng tiếp xúc với nhiều tông sư võ giả, nhưng tông sư võ giả căn bản không có khả năng này.
Vậy thì câu trả lời đã rõ ràng rồi.
Hoàng đế võ giả!
Thậm chí còn trên cả hoàng đế võ giả!
Trên thế giới có tồn tại người giỏi hơn hoàng đế võ giả hay không, Chu Dương không biết, cũng chưa từng nghe đến.
Nhưng suy nghĩ lại, người có thể sử dụng cách thức để bóp méo thời gian và tạo ra một thế giới, hoặc là ẩn một ngọn núi đi, cách thức này vốn dĩ đã nằm ngoài phạm vi nhận thức của con người.
Chu Dương đột nhiên nghĩ rằng, mẹ của Băng Nguyệt có bản lĩnh này, chắc chắc là người ở cấp bậc hoàng đế võ giả.
“Ngọn núi này tên là gì thế?”, anh đột nhiên hỏi.
“Tên là gì ư? Em không biết”, Băng Nguyệt hoài nghi lắc đầu: “Nơi này là nhà của em, hình như không có tên”.
Chu Dương không nói nên lời, nhưng nếu như đứng từ góc độ của Băng Nguyệt để nhìn dường như cũng có thể hiểu được.
“Thánh Sơn”.
Lúc này, Ngưu Xuyên đột nhiên trầm giọng nói.
Chu Dương giật mình, cho rằng mình nghe nhầm, vội vàng hỏi: “Cậu vừa nói gì?”
“Thánh Sơn, chắc chắn không sai, nơi này chính là Thánh Sơn”, Ngưu Xuyên tự tin nói.
Cậu ấy chỉ từng nghe qua truyền thuyết về Thánh Sơn.
Thậm chí cậu ấy sớm đã nói với Chu Dương ngọn núi này mặc dù rõ ràng ở thành phố Đông Hải nhưng chưa từng có tông sư võ giả thực sự nào đi đến nơi đó mà sống sót trở ra ngoài.
Người ta cũng truyền tai nhau rằng Thánh Sơn ẩn giấu một sức mạnh to lớn không cho phép người phàm tới gần, vì vậy những người đi tới nơi này đều đã chết.
Cũng có người nói Thánh Sơn thực sự tồn tại, nhưng chỉ có người được chọn mới có thể nhìn thấy, muốn vào Thánh Sơn nhất định phải được chọn mới có thể vào được.
Còn có người nói Thánh Sơn là giả, không hề tồn tại.
Tóm lại có rất nhiều lời đồn đại về Thánh Sơn, nhưng dựa vào hiểu biết của Ngưu Xuyên, Thánh Sơn có khả năng rất lớn là ngọn núi ẩn chứa một sức mạnh to lớn.
Theo tin đồn, cậu ấy có thể biết phương hướng và vị trí, nhưng chưa từng thực sự tiếp xúc với ngọn núi này.
Nhưng khi Băng Nguyệt đưa cậu ấy tới đây, cậu ấy đột nhiên hiểu ra ngọn núi này nhất định là Thánh Sơn trong truyền thuyết.
Chỉ có người được chọn mới có thể nhìn thấy, nói cách khác chỉ có người được Băng Nguyệt mời đến mới có thể nhìn thấy ngọn núi này.
Sau khi nghe Ngưu Xuyên nói vậy, Chu Dương cũng giật mình.
Không phải không có lý, ngược lại những gì mà Ngưu Xuyên nói thật sự rất hợp lý.
Chỉ là anh không tin Thánh Sơn trong truyền thuyết lại bị anh tìm thấy một cách khó hiểu như vậy.
Vốn dĩ anh cho rằng phải tốn rất nhiều sức lực, phải trải qua rất nhiều nguy hiểm mới tìm thấy được.
Nhưng không ngờ cuối cùng lại có thể đến được đây bằng cách này.
“Nơi này là Thánh Sơn sao?”
Chu Dương ổn định tinh thần, nhìn lướt qua xung quanh, quả thực là chốn bồng lai tiên cảnh, trong không trung dường như tràn ngập linh lực.
Cho dù chỉ đứng ở đây cũng có thể khiến tinh thần sảng khoái, thu hoạch không nhỏ.
Đột nhiên trái tim anh xao động nhìn Băng Nguyệt.
“Băng Nguyệt, cháu biết hoàng đế võ giả là gì không?”
Chu Dương hỏi, biểu cảm vô cùng trịnh trọng.
Truyền thuyết nói trong Thánh Sơn có tồn tại phương pháp đánh bại hoàng đế võ giả.
Mà ngọn Thánh Sơn này lại là nhà của Băng Nguyệt.
Nói cách khác Băng Nguyệt chính là chủ nhân của Thánh Sơn.
Nếu như trong Thánh Sơn thật sự tồn tại cách thức có thể đánh bại hoàng đế võ giả, vậy thì Băng Nguyệt chắc chắn sẽ biết.
Vì vậy Chu Dương mới hỏi như thế.
“Đương nhiên là cô bé này biết rồi, bởi vì bản thân cô ấy là một hoàng đế võ giả”.
Hứa Thiên Long ở một bên chua xót nói.
Cũng không thể trách ông ta, là một tông sư võ giả mạnh nhất của nhánh phụ của Hứa gia, năm nay ông ta đã hơn sáu mươi tuổi.
Vốn dĩ là một thiên tài, được cho là người có khả năng đột phá cấp hoàng đế võ giả, bây giờ lại thấy một cô bé bảy tám tuổi đã là hoàng đế võ giả, thì dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng Chu Dương bị chấn động không phải khẩu khí của ông ta mà là lời ông ta vừa nói.
Băng Nguyệt là hoàng đế võ giả!
Đúng rồi, có thể dễ dàng đánh bại bốn người gần đạt tới hoàng đế võ giả, vậy bản thân nhất định là một hoàng đế võ giả.
Chỉ có điều trong suy nghĩ của Chu Dương, hoàng đế võ giả nhất định là một nhân vật lớn ngoài tầm với, vì vậy mới hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó.
Cho dù Băng Nguyệt có thể hiện sức mạnh nghịch thiên anh cũng không ngờ được rằng Băng Nguyệt là một hoàng đế võ giả.
Bây giờ sau khi có được đáp án của Hứa Thiên Long, Chu Dương đột nhiên trở nên kích động.
Nếu như Băng Nguyệt là hoàng đế võ giả, vậy thì trên ngọn Thánh Sơn này thật sự có thể ẩn chứa cách đánh bại hoàng đế võ giả.
Bất luận thế nào anh cũng phải tìm cách lôi kéo Băng Nguyệt về phía mình, đến lúc đó bên cạnh anh cũng đã có một hoàng đế võ giả, còn phải sợ Hứa gia nữa sao.
Nhưng câu nói tiếp theo của Băng Nguyệt khiến Chu Dương suýt thổ huyết.
“Các chú đang nói gì thế? Cái gì là hoàng đế võ giả? Tôi không biết”.
Nghe thấy câu này vẻ mặt của Chu Dương ngỡ ngàng, sau đó anh và Hứa Thiên Long trố mắt nhìn nhau.
Chuyện gì thế này?
Cô gái nhỏ này không phải là một hoàng đế võ giả sao?
Sao lại không biết hoàng đế võ giả là thứ gì?
Hứa Thiên Long vẻ mặt mơ hồ: “Không đúng, không đúng, cháu vốn là một hoàng đế võ giả, nếu là tông sư võ giả, cháu không thể nào một mình đánh bại bốn người chúng tôi như vậy được”.
“Hơn nữa còn là trạng thái có thể giết người trong vài giây, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Hứa Thiên Long ôm đầu nói, không biết có chỗ nào không đúng.
“Tông sư võ giả lại là cái gì nữa? Tôi không hiểu mọi người đang nói gì”.
“Nhưng đánh bại bốn người bọn chú không phải chuyện rất đơn giản sao?”
———————-