Chương 905: Ngọn núi bị che giấu
Nghe những gì cô bé nói, nhóm người Chu Dương chút nữa phun ra máu.
“Mẹ của cháu nói đúng, cháu nên nghe lời của mẹ”, Chu Dương cười nói.
“Đương nhiên, tôi vẫn rất nghe lời”, trên mặt của cô bé lộ vẻ đắc ý, sau đó nhăn chiếc mũi nhỏ: “Nhưng không thể hoàn toàn trách tôi”.
“Tôi hỏi các chú là ai, các chú không chỉ không nói, ngược lại cậy đông muốn ức hiếp tôi, cho nên tôi mới đánh!”
Lúc nói xong câu này, cô bé lại có cảm giác oan ức.
Chu Dương thầm nghĩ cô bé oan ức gì chứ!
Rõ ràng là chúng tôi bị đánh mà.
Tuy nhiên, anh không dám nói ra câu này.
Lúc này, trong lòng của anh lại nảy sinh một câu hỏi khác.
Cô bé này, rốt cuộc là ai?
Nghe ý của cô bé, cô có bố mẹ, ít nhất là có một người mẹ.
Có lẽ là sinh ra trong một gia đình bình thường… Nhưng trong gia đình bình thường sẽ có loại quái vật này sao?
Bố mẹ của cô bé là ai? Họ cũng là những người vô cùng mạnh mẽ phải không?
“Đúng đúng, là bọn chú không đúng, chú nên sớm nói ra thân phận của mình”, Chu Dương nhanh chóng đáp lại: “Đúng rồi, cô bé, cho chú hỏi, nhà của cháu ở đâu?”
Anh nhìn chằm chằm vào cô bé, lúc hỏi câu này, thật ra anh đã đánh cược một ván.
Thân thế của cô bé này chắc chắn không đơn giản, tùy tiện hỏi thân phận của cô bé, không ai biết cô bé sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng nếu không hỏi, thật sự Chu Dương không cam lòng.
Cũng may sắc mặt của cô bé không có gì khác, ngược lại hơi hưng phấn: “Tôi ở trên núi bên kia, các chú muốn đi thăm nhà của tôi sao?”
Chu Dương sững sờ, hoàn toàn không ngờ cô bé sẽ trả lời như vậy.
Anh vô thức nhìn nhóm người Hứa Thiên Long và Ngưu Xuyên.
Ngưu Xuyên không nói gì, còn Hứa Thiên Long làm động tác khẽ lắc đầu.
Đùa sao, ai dám đi vào nhà của cô bé này chứ!
Vào thì dễ, ai biết có thể sống sót đi ra không!
“Các chú không đi sao?”, dường như cô bé nhìn ra sự do dự của Chu Dương và sự phản kháng của Hứa Thiên Long.
Không biết có phải ảo giác của Chu Dương hay không, lúc nói ra câu này, sắc mặt của cô bé có phần thất vọng.
Mặc dù rất nhẹ, khi có khi không, thế nhưng Chu Dương vẫn có cảm giác này.
Vì vậy anh không băn khoăn ám hiệu của Hứa Thiên Long, cắn răng đồng ý: “Không, bọn chú muốn đi”.
“Tại sao không đi chứ, có một cô con gái ưu tú như vậy, chú rất tò mò mẹ của cháu sẽ là người như thế nào”.
Chu Dương vật lộn đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó tiện thể nhìn về hướng tay cô bé vừa chỉ, nụ cười trên mặt lại cứng đờ.
Cô bé nói nhà của cô ở ngọn núi bên kia.
Nhưng bên kia… căn bản không có núi!
Cô bé không chú ý đến biểu cảm trên mặt của Chu Dương, vẫn giữ bộ dạng hết sức phấn khởi.
“Mẹ không còn nữa, nhưng trước khi mẹ qua đời từng nói, nếu như có du khách đến đây du lịch, nhất định phải mời họ đến nhà”.
“Nếu mẹ biết cuối cùng tôi cũng mời được khách về nhà, mẹ chắc chắn rất vui”.
Chu Dương nghe thấy vậy càng sởn tóc gáy.
Lời nói trước đi qua đời?
Còn rất vui?
Thế nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bé, anh chỉ có thể tự an ủi bản thân nghĩ nhiều rồi.
Hứa Thiên Long ở bên cạnh nghiến răng nhìn Chu Dương, hiển nhiên là đang oán trách Chu Dương vì anh đồng ý.
Chu Dương chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy điều này, sau đó nhóm người theo sau lưng của cô bé đi về phía trước.
Ngay sau đó, bọn họ phát hiện có điều gì đó không đúng.
Thôn này vẫn có một số người dân qua lại.
Những thôn dân này rất thờ ơ khi nhìn thấy bọn họ.
Thế nhưng lúc nhìn thấy cô bé bên cạnh bọn họ, tất cả đều nhanh chóng trốn sang một bên với biểu cảm như gặp ma.
Mọi thứ có vẻ đang ám chỉ cho Chu Dương, cô bé này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Này, cô bé, cháu tên là gì?” Chu Dương kìm nén sự lo lắng trong lòng hỏi.
“Tôi tên Băng Nguyệt”, cô bé quay đầu, nói với Chu Dương rất vui vẻ.
Có vẻ sau khi Chu Dương đồng ý đến nhà làm khách, cô bé vẫn rất vui.
“Băng Nguyệt à…” Chu Dương nói thầm cái tên này, cùng tên với em gái Thủy Băng Nguyệt của mình.
Chỉ là, em gái của anh họ Thủy, còn cô bé này, không biết họ gì.
Rất có khả năng là họ Băng? Cho nên mới gọi là Băng Nguyệt?
Chu Dương không quá để ý nơi này, mà quay đầu hỏi một câu khác: “Băng Nguyệt, cháu nói nhà của cháu ở trên ngọn núi bên kia phải không?”
“Đúng vậy, chính là phía trước”, Băng Nguyệt nói rất chắc chắn.
Chu Dương cảm thấy da đầu tê dại.
Nhưng anh vẫn hỏi tiếp: “Nhưng tại sao, chú không thấy ngọn núi nào phía trước?”
Phải hỏi vấn đề này!
Nếu không trong lòng Chu Dương sẽ không chịu nổi!
Nghe câu hỏi của Chu Dương, cô bé nhìn Chu Dương một cách kỳ lạ.
“Chú không nhìn thấy ngọn núi phía trước sao?”
“Không nhìn thấy”, Chu Dương nói rất thành thật.
“Các chú cũng không nhìn thấy hả?”, cô bé liếc nhìn nhóm người Ngưu Xuyên.
Nhóm người Ngưu Xuyên cũng lắc đầu thành thật.
Chỉ là lúc này, bầu không khí càng thêm kỳ lạ.
Một nhóm năm người hoàn toàn không nhìn thấy ngọn núi trước mắt, mà cô bé phía trước lại thề thốt nói trước mặt là một ngọn núi.
“Thật kỳ lạ, theo lý mà nói, người đồng ý theo tôi về nhà, nên nhìn thấy ngọn núi này”, cô bé nhỏ giọng lẩm bẩm một cách kỳ lạ.
Có điều những lời này truyền đến tai nhóm người của Chu Dương, lại trở nên kỳ lạ.
Thứ gì gọi là đám người đồng ý đi theo cô có thể nhìn thấy ngọn núi đó!
Ngọn núi đó rốt cuộc có tồn tại hay không! Thứ đồ này đi về nhà cô bé thì có liên quan gì?
Bọn họ không dám tiếp tục hỏi, chỉ là trong lòng âm thầm nâng cao tính cảnh giác.
Cô bé không bận tâm, ngược lại nói rất nhẹ nhàng: “Không sao, cho dù bây giờ các chú không nhìn thấy, thì lát nữa đến chân núi, các chú cũng có thể thấy”.
Chu Dương nuốt nước bọt không trả lời, nhóm người lại đi về phía trước khoảng ngàn bước, đột nhiên xuất hiện một ngọn núi cao trước mắt.
Lùi về sau một bước, ngọn núi cao đó sẽ biến mất, tiến về trước một bước, ngọn núi cao đó lại xuất hiện rõ ràng trước mắt mình.
Cảnh tượng này hoàn toàn khiến nhóm người của Chu Dương kinh sợ.
“Đây là, nguyên lý gì?”, Chu Dương nói lẩm bẩm một mình.
Không ai trả lời cho anh, vì những người khác cũng không biết.
Cuối cùng vẫn là cô bé mở lời: “Thật ra không có gì kỳ lạ, đều do mẹ của tôi cố ý làm ra”.
“Ngọn núi này là nhà của tôi, mẹ tôi không thích nhiều người thường xuyên xông vào nhà tôi, cho nên mới giấu ngọn núi này đi, chỉ có những người cùng tôi đi về, mới có thể nhìn thấy ngọn núi này”.
———————-