Chương 449: Quyết định của Trương Thái Viêm
Trương Thái Viêm từ từ mở mắt, im lặng quan sát hai anh em Trương Luân, Trương Anh, không hề nhắc đến chuyện tin tức bị rò rỉ, nhưng lại trực tiếp nói đến kết quả thương lượng với Chu Dương.
Trương Luân và Trương Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lão gia đã nói như vậy, điều này có nghĩa là ông ta không còn ý định truy cứu chuyện để lộ tin tức nữa, hoặc là, nội tình ra sao, ông đã biết từ sớm rồi.
Trước mắt, kết quả thương lượng giữa hai anh em bọn họ và Chu Dương, mới là chuyện ông ta quan tâm nhất.
“Bố…”
Trong chốc lát, sắc mặt Trương Luân trở nên rất khó coi.
Nhưng không còn cách nào, đối mặt với chất vấn của Trương lão gia, ông ta không dám nói lung tung.
Vậy nên, sau khi nói rõ từng câu từng chữ về kết quả và tình tiết cuộc đàm phán, sau lưng Trương Luân đã ướt đẫm mồ hôi.
Cảm giác này, trong hơn mười năm qua, Trương Luân không phải chưa từng được cảm nhận nhưng những lần trước đó, đều không khiến người khác căng thẳng, khó thở như bây giờ.
Dù sao, trong khoảng thời gian trước, Trương gia đối mặt đều là bốn đại gia tộc khác ở Tương Tây, thực lực gia tộc tương đương, ai cũng không thể làm gì, có vài chuyện đã làm rồi, lại bị người khác nắm thóp, hiển nhiên phải thừa nhận.
Nhưng bây giờ, đối diện với ông ta là Chu Dương, một người đến từ Đông Hải, thực lực không bằng Trương gia, hơn nữa trên tay lại không có chứng cứ.
Thế nhưng trong hoàn cảnh như vậy, họ lại không có cách gì đối phó với Chu Dương.
“Bố, Chu Dương vô cùng kiêu ngạo, rõ ràng trong tay không có bất cứ bằng chứng nào, thái độ lại cương quyết như vậy, con cảm thấy chúng ta nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ, nếu không, sau này còn ai xem Trương gia chúng ta ra gì nữa?”
Trương Luân căm hận nói, nghĩ đến hành động lần này là tự mình lãnh đạo, khi đối mặt với Chu Dương lại thất bại thảm hại.
Chuyện này nói ra, chắc chắn sẽ thành trò cười cho người khác, thậm chí, có không ít người và gia tộc, sẽ xem thường Trương gia.
Trương Thái Viêm không lên tiếng, nhắm mắt suy ngẫm, không rõ đang nghĩ gì.
“Mấy đứa về trước đi, có vài việc, ta phải suy nghĩ thật kỹ.”
Một hồi lâu sau, đến tận khi hai anh em Trương Luân, Trương Anh đợi tới sốt ruột, Trương lão gia mới đột nhiên lên tiếng.
Nhưng lần này, ông không trực tiếp nói rõ sẽ làm gì, chỉ nói mình cần suy nghĩ thật kỹ.
Mặc dù không trực tiếp tỏ thái độ, nhưng dựa theo tình hình này, người có tư tâm ngầm suy đoán, chắc đã có cách rồi.
Mà Trương Luân lại chính là một người mang tâm tư như vậy.
Theo ông ta thấy, lão gia đang suy xét đến quan hệ giữa Trương gia và Chu Dương, xem thử có cần thiết tiếp tục duy trì biểu hiện hòa thuận ngoài mặt hay không.
Dựa vào tình hình trước mắt thì xem ra, Chu Dương năm lần bảy lượt không giữ thể diện cho Trương gia, thậm chí trong tay không có chứng cứ, lại dám uy hiếp Trương gia, điều này đã chọc đến giới hạn và thể diện của Trương gia.
Xem ra, Trương lão gia chắc là có bất mãn với Chu Dương?
Hai anh em họ ôm tâm trạng phấn khích này, rời khỏi phòng Trương lão gia, từng người trở về khu nhà ở của mình.
Sau khi Trương Luân trở lại khu nhà ở, thấy con trai Trương Đào không có ở đó, cảm thấy hơi khó chịu.
Trước đây ông ta đã cảnh cáo Trương Đào, thời gian này phải cẩn thận hơn, không được náo loạn để kẻ khác bắt được nhược điểm, tốt nhất là ở yên trong nhà, không đi đâu cả.
Trương Luân không ngờ rằng, mình mới dặn dò không lâu, vừa không có nhà, Trương Đào đã không thấy bóng dáng đâu.
“Đi tìm thiếu gia về cho tôi!”
Sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng ra lệnh cho bảo vệ, Trương Luân quay về phòng, bắt đầu suy xét những chuyện tiếp theo bản thân cần làm.
Cùng lúc đó, trong phòng Trương Thái Viêm, đột nhiên xuất hiện một ông cụ, tuổi tác xem chừng không kém lão gia Trương Thái Viêm là mấy.
“Điều tra rõ ràng chưa?”
Cảm nhận được hơi thở của người đến, Trương Thái Viêm trầm giọng hỏi, thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên là không vừa lòng và lo lắng về tình hình hiện tại của gia tộc.
“Đã điều tra rõ ràng, chuyện này, người đứng sau xác thực là Trương Đào, kẻ truyền tin tức cho Giang gia cũng là cậu ấy sắp xếp, hơn nữa bây giờ, cậu ấy đã chạy trốn rồi, có điều người của tôi vẫn luôn theo dõi, sẽ không để mất dấu.”
Ông cụ trầm giọng nói, thần sắc bình tĩnh.
Nếu như có người ngoài ở đây, nghe được những lời này, nhất định sẽ vô cùng kinh hãi.
Người này nhìn không có chút khí thế nào, hơn nữa lại có dáng vẻ hết sức bình thường, lên tiếng nói chuyện lại nhắc đến Trương Đào, hơn nữa trong lời nói, hình như bọn họ nghi ngờ Trương Đào làm chuyện gì đó đại nghịch bất đạo với Trương gia, giờ lại còn chạy trốn.
“Ừ, theo sát chút, xem nó sẽ tiếp xúc với ai, haiz, Trương gia bây giờ, đường đi càng lúc càng gập ghềnh rồi.”
Trương lão gia thở dài, từ từ đi ngủ, nhưng khóe mắt vẫn luôn vương vấn ưu sầu.
Nhìn Trương Thái Viêm đi ngủ, ông cụ kia đứng một lúc, mới chầm chậm rời khỏi phòng.
Không lâu sau, có người làm đến dọn dẹp, đắp lại chăn cho lão gia.
Toàn bộ quá trình, không một ai phát hiện sự tồn tại của ông cụ kia, cũng không phát hiện, lão gia đã gặp một người trước đó.
Sau đó, Trương lão gia dường như quên đi chuyện gì đó, càng ngày càng ít quản lý việc của gia tộc, trao cho hai anh em Trương Luân và Trương Anh nhiều quyền hạn của gia chủ hơn.
Tuy nhiên, toàn bộ hành động liên quan đến Chu Dương, đều bị Trương lão gia bí mật ngăn chặn.
Vì vậy xem chừng, mọi thứ dường như rất yên bình.
Bên phía Chu Dương, cũng tự nhiên cảm thấy yên tĩnh.
Dự án chi nhánh của công ty Danh Dương đang gấp rút hoàn thiện.
Không có Trương gia đứng sau, không chỉ chi nhánh thành phố Liễu phát triển thần tốc, đã bắt đầu lắp đặt các thiết bị cuối cùng, rất nhanh sẽ đến việc phân phối, sau đó bắt đầu khai trương.
Ở thành phố khác của Tương Tây, cũng có không ít các chi nhánh đang lần lượt gấp rút sửa sang, tin rằng không bao lâu nữa, sẽ có nhiều chi nhánh mở cửa cùng lúc.
Trong quá trình này, họ chưa từng gặp phải chuyện mấy kẻ côn đồ không có mắt đến gây sự đòi phí bảo kê giống lúc trước ở thành phố Liễu.
Ở khách sạn Song Hỉ Lai, mấy người Vương Vĩ lại đến tìm Chu Dương.
“Ý anh là, mọi thứ đã chuẩn bị xong, muốn tôi cho các anh một mốc thời gian để khai trương?”
Chu Dương kinh ngạc nhìn đám người Vương Vĩ, anh không ngờ mấy người này hành động nhanh đến vậy.
Từ lúc tiến hành thương lượng với Trương gia tới giờ còn chưa đến nửa tháng, chi nhánh của bọn họ đã chuẩn bị xong, hơn nữa việc phân phối cũng gần như hoàn thành.
Theo dự đoán của họ, hàng hóa đã phân phối, cộng thêm lượng hàng mà bọn họ dự trữ ở kho, đủ để chi nhánh tiêu thụ trong một tháng.
Ngay cả như vậy, cũng chỉ là số lượng nhỏ.
“Xem ra các anh rất tự tin.”
Chu Dương không từ chối, nhưng đang nghĩ, nếu đã khai trương đương nhiên phải tuyên truyền quảng cáo.
Người ở cửa hàng trụ sở tại Trường Sa là những người tài giỏi, chi nhánh tiến hành tuyên truyền cái gì, đều sẽ góp sức không ít.
Có điều, nghĩ đến những bức ảnh tuyên truyền của Giang Yến đã hoàn thành, Chu Dương liền có một ý tưởng mới.
Nhân lúc khai trương chi nhánh thành phố Liễu, tuyên bố chuyện Giang Yến trở thành người đại diện của công ty Danh Dương, cũng xem như mượn cơ hội này tặng cho Tương Tây đã trầm lặng từ lâu, một quả bom bùng nổ.
———————–