Chương 661: Hi vọng
“Dẫn đi cho tôi.”
Lạnh lùng quát một tiếng, Lý thiếu gia hất đầu đi thẳng ra ngoài.
Hai tên đàn em của hắn cũng kéo Liễu Tuyết đi theo.
Bọn họ đang muốn đi đến tầng hai.
Xuất hiện ở phòng vệ sinh tầng một chẳng qua chỉ vì phòng vệ sinh tầng hai đã không còn chỗ trống.
Tâm trạng Lý thiếu gia vô cùng tốt, không ngờ bản thân đến phòng vệ sinh tầng một nôn mửa một lúc lại có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, đúng là đáng giá, chút nữa trở lại phòng, những người kia nhất định sẽ vô cùng ngưỡng mộ.
Lý thiếu gia cứ như vậy dẫn theo Liễu Tuyết nghênh ngang đi lên tầng hai.
Mọi người ở đại sảnh tầng một nhìn thấy vậy, đều lựa chọn giữ im lặng.
Thỉnh thoảng có vài người muốn tiến lên bảo vệ chính nghĩa, nhưng cũng bị người đi cùng giơ tay ngăn lại.
“Cậu không muốn sống nữa à, cũng không nhìn xem người đó là ai, đó là cháu đích tôn của Lý gia, Lý Minh Phong đấy.”
“Ở Đông Hải, ngoại trừ các gia tộc lớn như Tôn gia, Tô gia, chẳng ai dám đắc tội với Lý gia, còn chưa nói đến việc Lý Minh Phong là cháu đích tôn Lý gia, hắn được lão gia Lý gia coi là người kế nghiệp tương lai của Lý gia.
…
Đã có những lời cảnh cáo này, không còn ai dám tiến lên ngăn cản nữa.
Liễu Tuyết càng trở nên tuyệt vọng.
Dĩ nhiên cô thấy được có vài người muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại bị người khác ngăn cản, sau đó cũng không dám nhìn qua bên này nữa.
Đôi mắt Liễu Tuyết dần trở nên u ám, sao cô có thể ngờ mình chỉ đến tham gia một buổi họp lớp, vậy mà lại biến thành bộ dạng này.
Cứ đi mãi, Liễu Tuyết đột nhiên phát hiện mấy người này đã dừng bước.
Liễu Tuyết trong lòng đã sớm tuyệt vọng, hờ hững ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Giây tiếp theo, Liễu Tuyết ngẩn người.
“Chu tiên sinh…”
Dường như cô nhìn thấy một anh hùng cái thế, cưỡi mây bảy màu đến cứu cô.
Cô không ngờ người trong suy nghĩ của bản thân lại xuất hiện ở nơi này, xuất hiện trước mặt Lý thiếu gia, hơn nữa còn chặn đường hắn.
Liễu Tuyết lập tức rưng rưng nước mắt.
Cô không ngờ Chu Dương thật sự xuất hiện ở đây, hơn nữa còn chặn đường Lý thiếu gia.
Phải biết rằng, ở trước mặt Lý thiếu gia, Hoàng Cương giống như một con chó gọi thì đến, đuổi thì đi, căn bản không dám có ý nghĩ làm trái ý hắn.
Những người ở đại sảnh tầng một càng tránh Lý thiếu gia như tránh hổ dữ, sợ đắc tội với Lý thiếu gia thì bản thân sẽ bị liên lụy.
Trong tình huống này, Liễu Tuyết tuyệt vọng, hoàn toàn cam chịu số phận.
Chu Dương đã xuất hiện, hơn nữa còn ngăn cản Lý thiếu gia.
“Anh bạn, không cần biết anh là ai, dám cản đường tôi ư, ai cho anh lá gan đó?”
Lý thiếu gia lạnh lùng nhìn Chu Dương đang chặn trước mặt mình.
Khi thấy Chu Dương xuất hiện ở tầng hai, Lý thiếu gia biết, đây tuyệt đối không phải người có thân phận bình thường như những người ở đại sảnh tầng một.
Câu lạc bộ Silver Lake tổng cộng có ba tầng.
Tầng thứ ba là tầng cao nhất, chỉ có ông chủ câu lạc bộ và con cháu của những gia tộc siêu lớn mạnh mới có thể đi vào.
Trong Lý gia, tuy cũng có người có thể lên tới tầng ba, nhưng lại không phải hắn mà là lão gia nhà hắn.
Có điều, trong những con cháu của gia tộc lớn có thể lên tới tầng ba, tuyệt đối không có Chu gia, cũng sẽ không có người như Chu Dương.
Vậy thì, trong hai tầng còn lại, tầng một và tầng hai.
Tầng một dĩ nhiên không cần nói nhiều, không được Lý thiếu gia xem trọng.
Còn trong tầng hai, người khiến Lý Minh Phong phải kiêng dè cũng chỉ có lác đác vài người, nhưng tuyệt đối không có Chu Dương.
Chu Dương từ trên cao nhìn xuống, cứ như vậy đứng ở đỉnh bậc thang tầng hai, chắn giữa đường đi của nhóm người Lý thiếu gia.
Anh đứng ở đây, thực lực mạnh mẽ, mấy người Lý thiếu gia đừng mong bước lên tầng hai được.
“Liễu Tuyết, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Dương cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Lý thiếu gia, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tuyết đang bị người ta khống chế.
Chu Dương vừa nói chuyện ở tầng ba với Trần Thế Hào và Tôn Liên, cũng đã giải quyết được một số khúc mắc của mình, cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều, sau đó anh mới rời đi.
Nhưng Chu Dương không ngờ trên đường về, từ tầng hai xuống dưới lại nhìn thấy một người quen.
Liễu Tuyết.
Chu Dương vốn đang chuẩn bị tiến lên chào hỏi, lại đột nhiên phát hiện hình như Liễu Tuyết đang bị người ta khống chế.
Hơn nữa, anh cũng đã nhìn thấy vài chuyện xảy ra ở tầng một.
Những người đó không dám chọc vào người khống chế Liễu Tuyết.
Bản thân anh có quen biết với Liễu Tuyết, hơn nữa trong thời gian Chu Dương không ở nhà, Liễu Tuyết nhiều lần chăm sóc mẹ anh, cũng coi như người có ơn với Chu Dương.
Vì vậy Chu Dương mới dừng bước, muốn hỏi xem rốt cuộc Liễu Tuyết có chuyện gì.
Nếu tất cả đều là Liễu Tuyết tự nguyện, muốn dùng việc này để bước vào thế giới có đẳng cấp cao hơn thì dĩ nhiên Chu Dương sẽ không ngăn cản.
Nhưng nếu như Liễu Tuyết bị ép buộc, vậy thì đương nhiên anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Chu tiên sinh, tôi…”
Liễu Tuyết đang chuẩn bị mở miệng cầu cứu, nhưng nói được một nửa thì dừng lại không tiếp tục nói nữa.
Trước đó phản ứng của Hoàng Cương và cả những người trong đại sảnh tầng một, đều nói cho cô biết người tên là Lý thiếu gia này không phải một người dễ đụng vào.
Tuy Liễu Tuyết cũng rất tò mò về lai lịch của Chu Dương, cho rằng anh không phải người bình thường, chắc chắn có vài thân phận mà mình không biết.
Nhưng Chu Dương so với Lý thiếu gia, địa vị và thân phận của ai cao hơn, bản thân Liễu Tuyết cũng không rõ.
Mặc dù ông chủ vịnh Lục Cảnh rất kính trọng Chu Dương, nhưng Liễu Tuyết biết, nếu đổi lại là Lý thiếu gia, ông chủ của cô nói không chừng cũng có thái độ như vậy.
Vì vậy, Liễu Tuyết không muốn làm phiền Chu Dương, không muốn đem đến phiền phức cho anh, bị Lý thiếu gia ghi thù oán hận rồi gặp phải nguy hiểm.
“Tôi không sao, Chu tiên sinh, họ là bạn của tôi…”
Liễu Tuyết lắc đầu muốn phủ nhận.
Nhưng cô còn chưa nói hết thì đã bị Lý thiếu gia cắt ngang.
“Im miệng cho ông!”
Lý thiếu gia lạnh lùng quát, quay đầu lại trừng mắt nhìn Liễu tuyết, vẻ mặt lạnh như băng.
“Tôi nói hai người đang diễn kịch cho tôi xem à? Anh bạn, anh dám cản đường tôi sao, tôi không cần biết anh là ai, anh và cô em này có quan hệ gì, nhưng chắc chắn anh sẽ không có kết cục tốt đâu, người đâu, đuổi anh ta xuống dưới cho tôi.”
Lạnh lùng quát một tiếng, Lý thiếu gia vô cùng bất mãn ra lệnh cho đàn em của mình.
Bên cạnh Lý thiếu gia có tổng cộng bốn tên đàn em, ngoài hai người khống chế Liễu Tuyết, còn hai người nữa cũng lập tức xông đến vây quanh Chu Dương, chuẩn bị đuổi anh xuống dưới.
Cả gan chặn đường Lý thiếu gia, đúng là muốn chết.
“Thằng nhóc, cút xuống dưới cho tao!”
Đe dọa một tiếng, hai tên đàn em đã xông tới trước mặt Chu Dương, vung nắm đấm về phía Chu Dương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Liễu Tuyết trở nên trắng bệch.
Hai tên đàn em này, vừa nhìn đã biết là người cao sức lớn, bản lĩnh cũng tuyệt đối không yếu kém.
Chu Dương trông có vẻ hơi gầy, rõ ràng không phải là đối thủ của hai tên đàn em đó.
Liễu Tuyết gần như đã cho rằng Chu Dương không phải đối thủ của bọn chúng, kết cục sẽ vô cùng thảm.
“Chu tiên sinh, cẩn thận!”
Theo bản năng, Liễu Tuyết vẫn hét lớn một tiếng, muốn nhắc nhở Chu Dương.
Suy cho cùng, nếu không phải vì cô, Chu Dương sẽ không chặn đường Lý thiếu gia để rồi đắc tội với hắn.
———————-