Chương 1166: Hoàng đế và vị thần!
Bóng dáng Chu Dương xuất hiện trước mặt mọi người, giờ đây người anh đã đầy máu.
Rõ ràng sức mạnh của hoa sen đã làm nổ tung lớp phòng ngự tuyệt đối của anh.
Trong lúc then chốt anh vẫn cúi người, giữ vững ý chí để bảo vệ cho Thẩm Bích Quân ở trong lòng.
Thẩm Bích Quân không sao, cô ấy vẫn xinh đẹp như tiên, có điều quần áo của cô ấy đã dính đầy máu tươi của Chu Dương.
Giờ cũng chẳng nhìn ra được hình thù hoàn chỉnh của Chu Dương.
Khắp người anh chỗ nào cũng chảy máu, chân khí của hoàng đế đang điên cuồng chữa lành cơ thể, nhưng những nơi được chữa lành đó ngay lập tức lại bị sức mạnh còn sót lại của hoa sen xé rách.
Trông hơi thảm hại, nhưng Chu Dương lại nở một nụ cười.
Anh cười toe toét, không biết trong nụ cười đó là cảm giác tàn nhẫn hay hung ác.
Anh xé tung cái áo của mình, lộ ra cơ bắp săn chắc, anh nghiến răng nhìn Hóa thân đạo trời ở trước mắt: “Có mỗi thế thôi ư?”
“Chẳng phải chiêu này của anh có tên là hoa sen phá hủy thế giới sao? Sao tôi thấy thế giới này vẫn tồn tại bình thường đó mà?”
“Rốt cuộc anh làm nổi không, nếu không được thì đừng chém gió nữa!”
Một tay Chu Dương ôm Thẩm Bích Quân, tay phải nắm chặt thành nắm đấm.
“Hoàng đế vẫn còn sống!”, lập tức có người hốt hoảng nói.
Phía trên đoàn Liên quân võ đạo xuất hiện một cảnh tượng khác lạ mà sinh động.
Hóa thân đạo trời thanh khiết và Chu Dương đầy thương tích.
Nhưng sắc mặt của Hóa thân đạo trời vô tình còn Chu Dương thì nở nụ cười.
“Chuyện này là sao? Cậu ta đang cười kìa!”
“Chúng ta phải làm sao đây?”, đám người nhao nhao nói.
Họ không thể tưởng tượng nổi Chu Dương vẫn còn sống sót sau vụ nổ đó, hơn nữa anh còn nở nụ cười.
Xem ra Chu Dương đang muốn phản công.
Nhưng liệu có khả năng thắng không?
Mọi người như ngừng thở, trong chốc lát lại hoàn toàn quên mất rằng giờ họ cần phải ra tay để giúp Chu Dương.
“Anh sống lại rồi, anh rất mạnh”, Hóa thân của đạo trời vẫn nói với giọng lạnh băng: “Nhưng điều này không có nghĩa sự trừng phạt dành cho anh sẽ chấm dứt”.
“Người phàm, anh biết tội chưa?”
“Biết cái con khỉ!”, Chu Dương gầm lên một tiếng, ôm lấy Thẩm Bích Quân xông lên luôn!
Anh lại chủ động tấn công!
Đối mặt với đối thủ cấp bậc như thế mà anh vẫn tung ra một quyền trước!
Mọi người nín thở, nhưng cảnh tượng khiến họ thất vọng đã xuất hiện, nắm đấm của Chu Dương đã xuyên qua cơ thể của Hóa thân đạo trời.
Rõ ràng đã đấm trúng rồi, Hóa thân đạo trời đứng im, dù là tên ngốc chắc cũng có thể đánh trúng.
Nhưng Chu Dương lại đánh hụt.
Lúc anh chạm được vào Hóa thân đạo trời thì hắn như biến mất khỏi thế giới này.
“Năng lực không gian?”, chẳng mấy chốc Chu Dương đã hiểu ra, Hóa thân đạo trời này vốn đại diện cho mọi quy luật trong không gian này.
Khó rồi đây.
Hắn chính là hóa thân của quy luật, mọi cử động của hắn đều đại diện cho quy luật, cũng tức là chỉ cần hắn muốn thì Chu Dương sẽ chẳng bao giờ chạm tới hắn được.
Nhưng nếu suy nghĩ theo một góc độ khác, thật ra cũng chẳng khó để đánh bại tên Hóa thân đạo trời này.
Chỉ cần phá hủy không gian này là được.
Biến không gian này thành hư vô dựa vào sức mạnh tuyệt đối, như vậy mọi quy luật, mọi năng lượng đều bị chôn vùi!
Nhưng nói thì dễ, muốn phá hủy không gian đâu phải chuyện đơn giản đâu?
Ít nhất hiện giờ Chu Dương không có sức mạnh to lớn đó.
Không gian là một thứ vô cùng kỳ diệu, con người quả thật không hiểu gì về nó cả.
Có thể sức mạnh đủ rồi đó, nhưng cách để phá hủy không gian là gì?
Cho dù có không gian nhỏ bằng đầu móng tay ở trước mặt thì làm sao Chu Dương phá hủy hết được đây?
Đúng là một vấn đề nan giải.
Chu Dương xoay người, Hóa thân đạo trời cũng xoay người, mặt không biểu cảm nhìn Chu Dương.
“Tên người phàm không biết tội kia, chuẩn bị tiếp nhận phán xét của vị thần đi!”
Hóa thân đạo trời lại ra tay lần nữa!
Lần đầu ra tay, Hóa thân đạo trời như thể chẳng phải trả giá, nhẹ nhàng tung một chiêu hoa sen phá hủy thế giới khiến Chu Dương bị thương nặng.
Còn đòn phản công của Chu Dương đến hiện giờ vẫn không thể uy hiếp đối phương.
Thậm chí còn không chạm tới đối phương.
Mạnh tới mức nào đây?
Rốt cuộc phải làm sao mới giành được thắng lợi?
Hay rốt cuộc Chu Dương có thể sống sót khỏi lần ra tay thứ hai của Hóa thân đạo trời hay không cũng là vấn đề!
Chu Dương nghiến răng, khi thấy Hóa thân đạo trời giơ tay lên, anh liền quay đầu chạy!
Không phải là sợ, mà là anh muốn cứu Thẩm Bích Quân!
“Người phàm, anh không thoát nổi phán xét của vị thần đâu!”, lần này hóa thân của đạo trời không đuổi theo anh, mà hắn tự lẩm bẩm một mình ở sau lưng anh.
Chu Dương không lo được nhiều như thế, anh chỉ bất chấp mà lao về trước, dù cho mối nguy hiểm mãnh liệt từ phía sau đã truyền tới, mối nguy như có thể đe dọa tính mạng anh thì anh cũng mặc kệ hết.
Có thể là do bị thương nặng nên tốc độ của Chu Dương cũng không thể đạt được tốc độ hơn ba trăm mét trên giây nữa, khoảng tầm năm giây anh mới tới trước mặt của Liên quân võ đạo.
“Anh Dương!”
“Chu tiên sinh!”
Nhóm người Hổ gia và Chu Minh đồng loạt lao lên.
Khóe miệng Chu Dương cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Anh giao Thẩm Bích Quân ở trong tay ra, vừa định nói gì đó thì đột nhiên một mũi tên với năng lượng vô hình từ phía sau xuyên qua tim anh.
Nụ cười của Chu Dương chợt tắt, anh há to mồm, phun ra một ngụm máu tươi.
“Anh Dương!”
“Ngô Hoàng!”, mọi người đều hốt hoảng. Họ nghĩ lần này Chu Dương không sống nổi thật rồi.
“Tôi, tôi không sao”, Chu Dương cúi người, run rẩy đưa Thẩm Bích Quân ra: “Chăm sóc tốt cho người phụ nữ này”.
“Thực hiện kế hoạch tác chiến!”
Nói xong, Chu Dương xoay người, ưỡn thẳng ngực đối mặt với Hóa thânđạo trời lần nữa.
Mũi tên năng lượng vừa nãy suýt nữa đã lấy mạng anh.
Nhưng chân khí của hoàng đế trong Chu Dương có thể chữa lành mọi vết thương.
Chỉ cần vết thương được chữa trị kịp thời thì rất khó có vết thương trí mạng nào có thể cướp đi tính mạng anh ngay được.
Nhưng tất cả mọi người bên Liên quân võ đạo đều đã bị tinh thần của Chu Dương làm cảm động.
Không hổ danh là tối thượng hoàng đế!
Họ nghĩ Chu Dương có thể kiên trì được đến hiện giờ đều là nhờ vào tinh thần bất khuất, nếu không Chu Dương đã đổ gục trước đòn công kích bất khả chiến bại của Hóa thân đạo trời rồi.
Nhưng Chu Dương không bị đánh bại, mà anh còn yêu cầu mọi người tiếp tục thực hiện kế hoạch tác chiến!
“Chúng ta có hi vọng thắng thật sao?”, có người nói: “Ngay cả tối thượng hoàng đế cũng không chịu nổi một đòn trước đạo trời thì chúng ta lấy đâu ra hi vọng thắng chứ?”
Tuy biểu hiện của Chu Dương khiến những người này rất nể phục.
Nhưng đồng thời qua trận chiến của hai người đã khiến cho Liên quân võ đạo hiểu được sự kinh khủng của đạo trời.
Không hề yếu chút nào! Hết cách rồi! Không có cơ hội chiến thắng!
Ngoài tuyệt vọng thì họ không tìm nổi hi vọng sống sót.
———————–