Chương 882: Hoàng đế võ giả!
Nhắc tới lại nực cười, tông sư võ giả là người như nào?
Nếu đặt ở trong những gia tộc hạng nhất như Tô gia, Tôn gia thì có vị trí vô cùng cao quý, là vệ sĩ được gia chủ kính trọng.
Còn Ngưu Xuyên chỉ là một bảo vệ nhỏ trước khi được Chu Dương lôi kéo tới.
Chu Dương từng nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng anh không dám nói ra, vì không muốn hoài nghi anh em.
Anh thử tự thuyết phục mình, rằng Ngưu Xuyên chỉ là người có tài võ nghệ, là nhân vật nhỏ trước giờ chưa từng tiếp xúc với các gia tộc lớn.
Nên dù thực lực cậu ấy rất mạnh, song không có con đường nào để thành vệ sĩ của gia tộc lớn, vì chẳng ai biết cậu mạnh như nào.
Lí do này hơi gượng gạo, e là Chu Dương cũng khó mà thuyết phục nổi bản thân. Vì đúng là thực lực Ngưu Xuyên quá mạnh!
Chưa cần đề cập chuyện thực lực của cậu ấy còn cao hơn cả tông sư võ giả, thì về tuổi tác, một tông sư võ giả trẻ như vậy, có thể coi là thiên tài xuất chúng.
Một người quá mạnh, vậy mà trước giờ chưa gặp những người quyền thế, Chu Dương biết đó là chuyện không thể.
Chỉ cần trong quân ngũ vài năm, là thành tông sư võ giả sao?
Vậy đó phải là kiểu quân ngũ gì? Hơn nữa một thiên tài như Ngưu Xuyên, quân ngũ sao thả cậu ấy đi được?
Chỉ một câu nhưng có quá nhiều bí ẩn về Ngưu Xuyên, lúc trước Chu Dương không quá bận tâm nghĩ ngợi, nhưng giờ anh không thể không hỏi.
Rốt cuộc sao Ngưu Xuyên biết Hứa Phụng Thiên đến văn phòng làm việc của anh?
Nghe câu hỏi của Chu Dương, Ngưu Xuyên im lặng nghĩ ngợi.
Cậu ấy lặng lẽ nhìn Chu Dương một lúc: “Anh Dương, anh nghĩ em sẽ hại anh sao?”
“Hả?”, Chu Dương hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Ngưu Xuyên không trả lời câu hỏi của anh, mà chỉ đặt một câu hỏi ngược lại cho anh.
“Đương nhiên tôi không biết”, Chu Dương không nghĩ ra câu trả lời.
Ngưu Xuyên có thể hại mình ư?
Cậu ấy là người anh em tốt cứu mình mấy mạng!
Nói khó nghe thì, nếu Ngưu Xuyên thật sự muốn hại mình, Chu Dương sẵn sàng dâng đầu mình cho cậu.
Vì Ngưu Xuyên có vị trí vô cùng quan trọng với anh!
Thành tựu ngày hôm nay anh có được, cũng nhờ công Ngưu Xuyên rất nhiều.
Cho nên Ngưu Xuyên chắc chắn không hại mình.
Hoàn toàn không cần vòng vo thủ đoạn gì để hại mình.
Ngưu Xuyên gật đầu: “Đúng rồi!”
“Anh Dương, dù em có lừa gạt anh chuyện gì hay không, nhưng ít nhất anh phải biết, em không bao giờ hại anh”.
“Giống như chuyện gì anh giấu giếm em, song trước giờ em không hề hỏi anh, vì em không bận tâm, bởi chúng ta là anh em”.
Ngưu Xuyên nghiêm túc nói, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sắc bén, lanh lợi.
Những lời này cũng cảnh tỉnh Chu Dương.
Ngưu Xuyên thừa nhận cậu ấy có nhiều bí mật giấu Chu Dương.
Chỉ là bây giờ không tiện nói ra.
Nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng nhẽ chuyện gì cũng phải thẳng thắn kể hết cho những anh em thân thiết sao?
Ngược lại, Chu Dương cũng có nhiều chuyện giấu Ngưu Xuyên, nhưng anh đặt tay lên ngực tự hỏi, quả thật bản thân luôn coi Ngưu Xuyên là anh em tốt.
Chính là đạo lí này!
Chu Dương suy nghĩ thông suốt, anh thả lỏng, không còn bận tâm vấn đề này.
“Ha ha, vậy chúng ta không nói chuyện này nữa”.
“Chúng ta vào chủ đề chính một chút, cậu nói không sai, người của Hứa gia đến tìm tôi, thậm chí Hứa Phụng Thiên đích thân tới đây”.
Chu Dương kể lại cuộc đối thoại giữa anh và Hứa Phụng Thiên cho Ngưu Xuyên nghe, sau đó nói tiếp.
“Những thứ khác tôi thấy ổn, nhưng có một câu nói làm tôi để ý”.
“Hứa gia không đơn giản chỉ có vài tông sư võ giả, hay ý là ở Hứa gia có sự tồn tại của những người trên cả tông sư võ giả?”
Chu Dương nhìn Ngưu Xuyên chằm chằm đầy nghi vấn.
Cách đó không lâu, chuyện này làm anh rất luống cuống, song giờ nhìn thấy Ngưu Xuyên, anh đột nhiên thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Anh không tìm được người anh em tốt nào để chia sẻ áp lực, nhưng giờ anh rõ rồi.
Không phải không tìm được, mà là tầm nhìn anh quá nông cạn.
Người anh em anh san sẻ mọi điều, đang đứng ngay cạnh anh, chính là Ngưu Xuyên!
Sau khi nghe Chu Dương nói vậy, Ngưu Xuyên suy nghĩ một lát.
Sau đó chậm rãi gật đầu.
Trong lòng Chu Dương chùng xuống, vì anh biết, cái gật đầu này của Ngưu Xuyên là có ý gì.
Anh trấn an bản thân, Chu Dương tự hỏi hai vấn đề anh quan tâm nhất.
“Lấn át cả tông sư võ giả, đó là thứ gì vậy? Thực lực so với tông sự võ giả chênh lệnh như nào?”
“Hoàng đế võ giả”.
Ngưu Xuyên chậm rãi nói, sắc mắt nghiêm trọng, như thể việc nói ra danh hiệu này đã là một áp lực lớn với cậu.
“Cảnh giới cao hơn tông sư võ giả là hoàng đế võ giả”.
“Có thế nói sự tồn tại của hoàng đế võ giả là chênh lệnh một trời một vực với tông sư võ giả!”
Ngưu Xuyên lấy một ví dụ đơn giản, nếu tông sư võ giả dùng một quyền đánh chết một con trâu, thì hoàng đế võ giả một quyền giết được mười con voi!
Sự chênh lệch tài nghệ võ thuật, dùng con số không hẳn đã đo lường được!
Chẳng cần tính toán, một hoàng đế võ giả có thể dễ dàng đánh chết một trăm tông sư võ giả.
“Hả!”, nghe Ngưu Xuyên nói vậy, Chu Dương không nhịn được, rùng mình một cái.
Thật quá kinh khủng!
Bình thường, một thế gia sở hữu một, hai tông sư võ giả đã muốn làm gì cũng được, vậy mà hoàng đế võ giả, dễ dàng đánh bại một trăm tông sư võ giả!
Đây là thể loại gì vậy? Chu Dương nghĩ mãi không ra, sao trên đời lại tồn tại thực lực mạnh đến vậy!
“Hoàng đế võ giả, quả thật mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng được”.
Ngưu Xuyên không bất ngờ với phản ứng của Chu Dương.
Khi lần đầu cậu ấy tiếp xúc với hoàng đế võ giả, phản ứng còn gay gắt hơn cả Chu Dương nữa.
“Nhưng anh không cần quá lo, dù có hoàng đế võ giả tồn tại, nhưng trên thế giới số lượng rất ít ỏi”.
“Hứa gia chưa chắc có hoàng đế võ giả, chúng ta không thể nghe dăm ba câu huênh hoang từ Hứa Phụng Thiên đã vội suy đoán như vậy”.
“Nếu thật sự bọn họ có hoàng đế võ giả, thì toàn bộ Đông Hải không có thể lực này ngăn họ trở lại. Thực lực của hoàng đế võ giả là vô địch thiên hạ”.
Ngưu Xuyên an ủi, trong lời nói lộ ta thông tin, Hứa gia không có hoàng đế võ giả, anh không cần lo lắng.
Nhưng Chu Dương không nghĩ vậy. Anh thấy, dù Hứa gia không có hoàng đế võ giả, nhưng sẽ có một thế lực khác áp đảo được tông sư võ giả.
———————-