471: Quay về!
“Ôi, thật nhạt nhẽo, cứ tưởng có thể đấu đến cao hơn cơ, không ngờ một triệu tệ đã kết thúc rồi.”
“Đúng vậy, tôi nhận ra cái người đấu giá kia rồi, là Phương Lỗi của Phương gia ở Thủ Đô.”
“Hả? Thế sao? Đến một người không quen biết Phương Lỗi cũng không đọ nổi?”
“Ha ha, ai mà biết được. Nói không chừng hắn không có nhiều tiền như thế, không chi nổi tiền nữa.”
Mọi người thấy viên đá này cuối cùng cũng được định giá ở một triệu tệ, lúc này rất thất vọng.
Thế nhưng sau khi khiêu khích châm chọc một lúc thì cũng lục đục ra về.
Mà bên mở đấu giá nhìn thấy không ai tiếp tục ra giá nữa thì giải quyết nhanh gọn.
Thú vị ở chỗ mấy người Chu Dương lần này coi như không phí công đến, ít nhất cũng đạt được một viên đá.
Tuy rằng không ai biết được hòn đá này rốt cuộc có gì đặc biệt mới có thể khiến bên bán đấu giá xếp viên đá này nằm cuối cùng.
Thế nhưng cũng không ngăn tránh được sự chê bai của người ngoài.
“Ha ha, bỏ ra một triệu tệ để mua một viên đá. Xem ra nhà quê quả nhiên là quê mùa không có chút kiến thức gì, còn tưởng đây là của báu vật lạ gì hay sao? Là của báu vật lạ mà còn đến lượt cậu hét giá à?”
Phương Lỗi chậm rãi ra về, lúc đi ngang qua cách đám người Chu Dương không xa còn cố bóng gió.
“Làm sao? Lại muốn nếm thử mùi vị của nắm đấm ư?”
Chu Dương cũng chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ lãnh đạm nói một câu đã khiến Phương Lỗi hoảng hốt bỏ chạy.
Ngay sau đó, Chu Dương và bên đấu giá tiến hành giao nhận viên đá và một triệu tệ.
Nhìn viên đá trong tay, Chu Dương cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.
Điều đặc biệt duy nhất đại khái là đặt nó trong lòng bàn tay có thể cảm giác được hơi mát lạnh truyền đến khiến Chu Dương tỉnh táo hơn.
“Đi thôi, xong rồi.”
Chu Dương vừa cười vừa nói, không ngừng nghĩ đến viên đá trong tay mình, nở một nụ cười hài lòng.
Trong mắt người khác bỏ ra một triệu tệ mua viên đá này chẳng khác gì hành vi của một tên ngốc.
Theo cách nói của mấy công tử bột thì Chu Dương có tiền mà không biết tiêu.
Thế nhưng Chu Dương không quan tâm, lần này đến đây chẳng qua là để xem náo nhiệt, mua được gì hay không anh cũng chẳng quan tâm.
Mà cuối cùng lại được viên đá này, cùng lắm cũng coi như là vật kỷ niệm mà thôi.
Vật kỷ niệm có giá một triệu tệ, thực sự là hơi đắt nhưng bây giờ Chu Dương cảm thấy cũng chẳng sao.
Chẳng mấy chốc mọi người lái xe rời đi.
Chu Dương còn muốn mời Giang Yến và chị Linh đi ăn nhưng dưới con mắt đầy hăm dọa của Thẩm Bích Quân anh đành chịu thua.
Chị Linh cũng như phòng trộm, sống chết đề phòng Chu Dương, căn bản không cho anh cơ hội tiếp cận Giang Yến.
Điều này khiến Chu Dương cũng rất khó xử.
Chẳng lẽ mình biểu hiện rất thích thú Giang Yến hay sao?
Không rõ ràng như thế chứ?
Cho nên bọn họ tách nhau ra hai lối tại trung tâm thành phố.
Giang Yến thì phải về Giang gia.
Còn đám người Chu Dương thì lại phải trở về khách sạn.
Cùng lúc đó, đám con cháu nhà giàu từ buổi đấu giá đi ra cũng nhao nhao đến trung tâm thành phố Trường Sa.
Hôm nay bọn họ xuất hiện ở buổi đấu giá, vốn là trực tiếp qua đó, dọc đường cũng không ghé qua chỗ nào khác.
Cho nên sau khi buổi đấu giá kết thúc, bọn họ mới có thời gian đi đập phá một phen.
Nhiều cậu ấm như thế, hơn nữa đều là người có tiền tất nhiên làm chấn động không ít quán bar trung tâm thành phố.
Trừ những lời ca ngợi tán dương đám người này chi tiêu hào phóng ra, không ít người cũng biết rằng Trường Sa có một tên ngốc bỏ ra một triệu tệ mua một một viên đá nằm đầy trên đường.
Những nơi như quán bar thì thông tin truyền ra ngoài lại rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, những thông tin này đã truyền đi khắp cả Trường Sa.
Có không ít người cảm thán, trên cái thế giới này có nhiều người cổ quái thật.
Thiên hạ rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bỏ ra tận một triệu tệ mua một viên đá nằm đầy trên đường, sợ rằng cũng chỉ là tên phá gia chi tử hoặc là não có vấn đề mới làm được việc này.
Nhưng mà, những điều này Chu Dương đều không hay biết.
Khi về đến khách sạn đã sắp ba giờ sáng.
Rửa mặt xong, Chu Dương nằm trên giường, trong lòng suy nghĩ lại lấy viên đá một triệu tệ ra đặt trước mắt, tỉ mỉ quan sát.
Chỉ xem vẻ bên ngoài của viên đá này thì thực chất không khác gì với những viên đá thường thấy nằm ngoài đường.
Hơn nữa cũng không có tạo hình gì đặc biệt để có thể khiến người ta chú ý đến. Nếu vứt nó ở bên ngoài, căn bản sẽ không có người biết rằng viên đá này có giá trị một triệu tệ.
Thế nhưng cầm nó trên tay, Chu Dương lại nhạy bén phát hiện có gì đó không bình thường.
Tính chất của viên đá này cực kỳ tinh tế.
Sờ trong lòng bàn tay, không thô ráp một chút nào.
Mà ngược lại, là một loại cảm giác mượt mà khiến Chu Dương một khi sờ vào có chút yêu thích không buông tay ra được.
“Viên đá này sao lại khiến mình cảm thấy không đơn giản chút nào?”
Chu Dương lẩm bẩm, quan sát viên đá, càng xem càng nghiêm túc hơn.
Chu Dương chưa từng biết, cũng chưa từng nghe được bất kỳ thông tin gì về phiên đấu giá tư nhân kia.
Hơn nữa lần này, năm đại gia tộc của tỉnh Tương Tây trừ Giang Yến đi cùng chị Linh ra còn lại không có một ai có mặt ở đó.
Hơn nữa đến buổi đấu giá hôm nay, dường như đều là con cháu của các đại gia tộc, nhìn tuổi tác hầu như chưa người nào qua ba mươi tuổi.
Chu Dương không cho rằng một nơi như thế này lại lấy ra một viên đá bình thường, không có gì đặc biệt để đấu giá.
Hơn nữa lại để nó làm sản phẩm đấu giá cuối cùng, coi nó như bảo bối áp tủ.
Có lẽ những suy nghĩ như thế này cũng đã từng xuất hiện trong đầu của những người khác.
Nhưng rất nhanh đã bị bọn họ bài trừ.
Theo dự tính của Chu Dương, kết quả như thế này cũng không có gì là lạ.
Bởi vì đám cậu ấm cô chiêu này theo quan niệm nuôi dưỡng của các gia tộc từ trước đến nay đều rất xa hoa.
Đối với danh họa hoặc các loại đồ cổ có thể còn chút hứng thú.
Nói đến viên đá này, bọn họ có thể cũng từng nghĩ có phải có điểm gì đặc biệt hay không.
Nhưng về vấn đề thể diện, bọn họ không thể bỏ qua thể diện mà đi đấu giá một viên đá như thế này.
“Nếu như không ai cần, chứng tỏ viên đá này có lẽ thực sự không có tác dụng gì. Thế nhưng người mở bán đấu giá kia lại không giống người thường, họ sẽ đưa một viên đá vô dụng đi đấu giá sao?”
Hơn nữa.
Chu Dương còn chú ý đến một điểm.
Các vật phẩm trước, khi xuất hiện người mở đấu giá ít nhiều đều giới thiệu lai lịch hoặc xuất thân của sản phẩm.
Thậm chí người đó còn mỉm cười đưa bầu không khí cả sân khẩu nóng lên.
Thế nhưng viên đá xuất hiện cuối cùng này thì lại không có chút phản ứng nào.
Chỉ nhìn khán giả rồi khẽ giới thiệu đơn giản những gì có trên màn hình, thậm chí biểu hiện có chút bất mãn, sau đó trực tiếp rời đi.
Biểu hiện thờ ơ như vậy khiến cho Chu Dương cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lên tiếng hét giá.
Cùng lắm thì coi như viên đá này là một vật kỷ niệm đi.
Tuy rằng vật kỷ niệm này hơi đắt, theo miệng nâng giá ào ào của Phương Lỗi nên đã tiêu tốn của anh một triệu tệ.
Thế nhưng thế này cũng coi như đáng giá rồi.
Có điều, bây giờ xem lại, viên đá này thực sự không phải là một viên đá bình thường.
Nếu không thì đặt nó trong lòng bàn tay cũng sẽ không thể có cảm giác mát lạnh như vậy.
“Thế nhưng ngắm nghía thế nào thì cũng chỉ giống như những viên đá bình thường, tại sao lại có cảm giác đặc biệt như thế chứ? Chắc chỉ có người mở đấu giá mới biết được.”
Trong lòng Chu Dương thầm nghĩ.
Ngay sau đó, anh đưa ra quyết định mang viên đá này bên mình như vật tùy thân.
———————–