Mục lục
Chàng rể kim quy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 968













Chương 968: Người giấy ma mị



Tại sao cô chọn ở lại chứ!



Chuyện này đáng sợ quá đi mất!



Thẩm Bích Quân rất muốn khóc, bây giờ cô rất hối hận vì hành động hồ đồ, sớm biết Chu Dương nói sẽ đưa cô về nhà, cô nên dứt khoát đồng ý!



Cô chỉ là một nữ chủ tịch xinh đẹp thích yên tĩnh thôi mà!



Điểm nổi bật của cô là vẻ ngoài xinh đẹp, lái xe sang, phòng làm việc rộng rãi, vì sao lại để cô trải qua mấy chuyện đáng sợ u ám này.



Thẩm Bích Quân bị Chu Dương giữ tay, cắn chặt môi, chỉ sợ mình lại hét lên.



Hai người quay lại quảng trường lần nữa, Chu Dương nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Băng Nguyệt.



Đôi mắt chợt lóe sáng, anh nhìn về một góc khuất sát bên quảng trường, nơi đó có một bóng người vừa vụt qua.



“Thú vị đấy”, Chu Dương hừ một tiếng, rồi định lao lên, nhưng đột nhiên anh nhớ đến còn Thẩm Bích Quân ở phía sau.



Anh bất đắc dĩ quay người: “Thế nào, bây giờ muốn đi cùng tôi nữa hay không, thôi để tôi đưa cô về nhà trước đi, sau này đừng đòi đi theo tôi nữa”.



Chu Dương thay đổi ý định, muốn đưa Thẩm Bích Quân về nhà trước.



Nguyên nhân rất đơn giản, ban đầu nghe Thẩm Bích Quân kể lại, anh không thực sự để tâm đến chuyện này.



Dựa vào thực lực hoàng đế võ giả của mình, anh có đầy đủ lí do để tự tin rằng bản thân hoàn toàn có thể đối phó với mọi vấn đề và áp lực.



Vì vậy anh mới muốn trêu chọc Thẩm Bích Quân, đưa cô ấy đi cùng, bởi anh cảm thấy hành động lần này rất đơn giản, sẽ không có nguy hiểm gì.



Nhưng khi thấy bóng đen vừa rồi, Chu Dương đã thay đổi suy nghĩ.



Tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng bóng đen kia quả thực mang đến áp lực rất lớn cho Chu Dương.



Thậm chí có thể nói tốc độ của bóng đen đó, có thể sánh ngang với lúc Chu Dương xuất ra toàn lực, vượt xa cả tông sư võ giả, là tốc độ của hoàng đế võ giả chân chính.



Có vẻ phiền phức rồi, nếu chuyện này xử lý không tốt, Chu Dương còn không chắc có thể thoát thân không, huống chi là bảo vệ Thẩm Bích Quân.



Cho nên anh ngay lập tức quyết định từ bỏ hành động lần này, đưa Thẩm Bích Quân về nhà trước đã.



Cùng lắm là hôm nay không theo dõi nữa vậy, dù sao đã phát hiện được bóng dáng của Băng Nguyệt ở quảng trường này hai tháng rồi, thêm một ngày cũng chưa muộn.



Thẩm Bích Quân gật đầu, nhưng đến khi Chu Dương định đưa cô rời đi, cô lại bỗng nhiên lắc đầu.



“Không, tôi không về nữa”, Thẩm Bích Quân bất chợt nói.



Chu Dương tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì? Cô không về?”



“Không về cô còn muốn đi đâu?”



Chu Dương hỏi.



“Tôi biết, sau khi đưa tôi về nhà, anh chắc chắn sẽ quay lại đúng không? Anh nhất định sẽ theo dõi cô bé đó một mình!”



“Tôi muốn đi cùng với anh!”



Thẩm Bích Quân quyết tâm.



Chu Dương cạn lời: “Sếp lớn của tôi à, tha cho tôi đi”.



“Nghe này, chuyện này rất nguy hiểm, hơn nữa chẳng liên quan gì đến cô, đưa cô đi cùng, tôi căn bản không có cách an toàn để thoát thân”.



“Nếu vậy cả hai chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm, cô hiểu không?”



Thẩm Bích Quân cắn môi, hiển nhiên cô cũng biết nếu mình đi theo Chu Dương, nhất định sẽ gây cản trở, điều này là chắc chắn.



Nhưng cô không muốn tách khỏi Chu Dương.



Ban nãy cô thực sự rất sợ hãi.



Nhưng sau một lúc sợ hãi, cô cảm thấy sự hiếu kỳ về Chu Dương quan trọng hơn.



Rốt cuộc thì Chu Dương là người như thế nào?



Mỗi ngày anh trải qua thế nào? Tiếp xúc với người như thế nào?



Cô bé đó thật sự là quỷ sao? Trên thế gian này thực sự có ma quỷ à? Nếu có thật, vậy Chu Dương biết chuyện này từ lâu rồi ư?



Hai tháng Chu Dương rời đi, anh đã đi đâu?



Cô rất tò mò về những chuyện này, cô muốn hiểu thêm nhiều điều về Chu Dương, suy nghĩ này giúp cô vượt qua cả nỗi sợ hãi.



Nhưng lời Chu Dương nói cũng có lý, không phải chỉ cần vượt qua nỗi sợ là cô có thể ở bên cạnh Chu Dương.



Ở bên cạnh Chu Dương, cô cần phải có bản lĩnh nhất định, nếu không sẽ thành kẻ ngáng chân anh.



Thẩm Bích Quân hơi thất vọng, sau đó chậm rãi gật đầu.



Chu Dương không nghĩ nhiều, sau khi thấy Thẩm Bích Quân gật đầu, liền đưa cô về thẳng biệt thự.



Ngay sau đó, Chu Dương quay lại quảng trường.



Theo lý mà nói, lần này anh đi đi về về mất hơn nửa tiếng, Băng Nguyệt lẽ ra nên đi từ lâu rồi mới phải.



Nhưng Chu Dương vẫn quay lại, bởi vì anh có một suy nghĩ, cô bé Băng Nguyệt đó, dường như luôn chờ Chu Dương đi theo.



Thay vì nói Chu Dương theo dõi cô bé, thì bảo rằng cô bé đang dụ Chu Dương lộ diện có lẽ đúng hơn.



Nếu là sự dụ dỗ thì cái đang chờ đợi anh rất có khả năng chính là một cái bẫy.



Nhưng vậy thì đã sao?



Trước nay Chu Dương không hề sợ bị gài bẫy.



Nhất là sau khi có được trái tim hoàng đế.



Cạm bẫy gì, thứ lộn xộn thế nào, chỉ cần bạn đủ mạnh là có thể đập nát hết!



Sau khi quay lại quảng trường, Chu Dương quả nhiên lại thấy một bóng đen, chậm rãi lắc lư trong quảng trường, khi thấy Chu Dương, bóng đen đột nhiên tăng tốc, biến thành một bóng dáng mảnh khảnh lao về phía xa.



Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khóe môi Chu Dương, thân hình khẽ lắc một cái, biến thành một cái bóng đi theo sau.



Hai cái bóng một chạy một đuổi, chẳng mấy chốc đã đến một khu ổ chuột đổ nát.



Trong khu ổ chuột im ắng, Chu Dương đi theo bóng đen đến lối vào một con hẻm nhỏ thì dừng lại.



Đây là ngõ cụt, không còn đường đi tiếp nữa, mà ở đó có một căn nhà nhỏ tồi tàn, bên trong thấp thoáng ánh đèn.



Trong cảnh đêm hoang tàn cô quạnh này lộ ra chút ấm áp.



Đương nhiên Chu Dương không cho là vậy, bởi vì bóng đen mà anh đi theo đã chui vào trong căn nhà đó.



Chính xác mà nói, Chu Dương muốn theo dõi Băng Nguyệt, nhưng thực tế thì không rõ bắt đầu từ lúc nào, Băng Nguyệt đã biến mất, chỉ có một bóng đen mơ hồ xuất hiện.



Sở dĩ Chu Dương đi theo là vì anh cảm thấy bóng đen này chắc chắn có liên quan đến Băng Nguyệt.



Vì vậy anh không hề do dự, đi thẳng đến trước căn nhà nhỏ, đẩy cửa ra.



Cánh cửa gỗ tàn tạ phát ra tiếng “kẽo kẹt”, đập vào mắt Chu Dương là một căn phòng vô cùng u ám nhỏ hẹp, hơn nữa rất cũ kỹ, mặt đất thậm chí còn ẩm ướt.



Trong phòng có một chiếc giường gỗ tồi tàn, chính giữa còn có một chiếc bàn cũ.



Trừ mấy thứ đó ra, hình như chẳng còn vật gì gây chú ý, mà cạnh bàn còn có một cái ghế dài, trên bàn có một bộ bát đũa và một cái đĩa.



Trên đĩa là một ít thức ăn, trong bát còn nửa bát cơm trắng.



Có vẻ như chủ nhân của căn nhà dường như đang dùng bữa thì có việc đi ra ngoài cách đây không lâu.



Chu Dương yên lặng đứng trong phòng một lúc, sau đó ngồi xuống ghế.



———————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK