Chương 647: Xin lỗi nhận tội
Chỉ một động tác đơn giản, mọi người đã biết Thẩm Bích Quân cảm thấy hứng thú với việc xin lỗi nhận tội của cậu cả và Trương Dũng, những thứ khác đều là chuyện vô vị.
“Hai người còn không mau xin lỗi Thẩm tổng, công ty mọi người sau này còn muốn tiếp tục làm nữa không?”
“Đúng vậy, cậu đừng làm liên lụy đến chúng tôi.”
“Mau xin lỗi đi, không phải chỉ là một câu nói thôi sao, mau lên.”
…
Mọi người thi nhau trách móc, bảo bọn họ mau chóng xin lỗi nhận tội với Thẩm Bích Quân.
Lúc này, sắc mặt cậu cả và Trương Dũng vô cùng khó coi.
Bọn họ không ngờ bản thân vốn dĩ chỉ quát mắng Chu Dương như thường ngày, nhưng lại bị Chu Dương dùng bát đập vào đầu bị thương chưa nói đến, giờ còn bị Thẩm Bích Quân nói như vậy, còn cả việc họ hàng thân thích đều bảo bọn họ xin lỗi nhận tội với Thẩm Bích Quân.
Nói cho cùng, bị thiệt thòi là bọn họ, bị thương là bọn họ, chịu uất ức cũng là bọn họ.
Tại sao bọn họ lại phải xin lỗi nhận tội với Thẩm Bích Quân?
Đây thật sự là chuyện vô lý.
Trán Trương Dũng vẫn còn chảy máu, lúc này khí huyết dâng trào, chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó thở, không ngừng thở gấp dữ dội.
Cậu cả cũng mang vẻ mặt vô cùng u ám, ông ta đỡ con trai Trương Dũng, hai mắt nhìn Thẩm Bích Quân, che giấu sự phẫn nộ và căm hận.
“Xin lỗi, Thẩm tổng, chúng tôi sai rồi, xin cô tha thứ cho chúng tôi.”
Cuối cùng, cậu cả và Trương Dũng vẫn không có dũng khí chống lại nhiều người như vậy, chỉ có thể cúi đầu khom lưng xin lỗi nhận tội với Thẩm Bích Quân.
Chỉ là trong giọng nói lộ rõ vẻ không cam tâm và oán hận.
Cậu cả và Trương Dũng cúi đầu, hai người lén liếc nhau một cái, đều có thể cảm nhận được sự tức giận trong mắt đối phương.
Thiệt thòi hôm nay bọn họ chắc chắn phải chịu rồi.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ bằng lòng chịu thiệt thòi vô ích như vậy.
Cậu cả và Trương Dũng đã hạ quyết tâm, không đối phó được Thẩm Bích Quân, chẳng lẽ còn không xử lý được Chu Dương sao?
Đợi sau khi trở về sẽ tìm cơ hội chỉnh đốn Chu Dương một phen.
Vừa hay, lúc đầu Trương Dũng sáng lập công ty đã quen mấy nhân viên của công ty Danh Dương, bây giờ bọn họ có người đã thăng chức lên vị trí lãnh đạo của công ty Danh Dương.
Đến lúc đó, đi chào hỏi bọn họ, để bọn họ dạy dỗ Chu Dương cẩn thận, gây phiền phức cho Chu Dương, nhất định phải trả thù tất cả những nhục nhã mà bọn họ chịu hôm nay.
Cậu cả và Trương Dũng xin lỗi xong, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ chỉ sợ cậu cả và Trương Dũng vì bực bội hoặc vì thể diện mà không chịu cúi đầu xin lỗi Thẩm Bích Quân, vậy thì hậu quả bọn họ khó mà dự đoán được.
Nhỡ như thật sự chọc giận Thẩm Bích Quân, sợ là hậu quả không phải điều mà những người như bọn họ có thể gánh vác nổi.
“Như vậy còn tạm được.”
Thẩm Bích Quân lạnh lùng mỉm cười, cũng không đứng trước mặt hai người họ nữa mà lập tức quay lại chỗ ngồi và ngồi xuống.
Những gì cô vừa làm cũng chỉ để ủng hộ Chu Dương, giúp Chu Dương ra oai một chút thôi.
Chuyện này Thẩm Bích Quân cũng chỉ là tiện tay làm, chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Đã có bài học thất bại của cậu cả và Trương Dũng, những người khác cũng không ai còn dám hạ thấp Chu Dương hay châm chọc khiêu khích Chu Dương nữa, đến cả bà Tạ cũng không nói thêm những lời khó nghe với người con rể mình luôn xem thường này.
Dường như toàn bộ bầu không khí trong phòng đều hòa bình đẹp đẽ, vui vẻ hòa thuận.
Khách sạn đưa đồ ăn lên rất nhanh, chỉ trong chốc lát, một bàn đồ ăn lớn đã dọn lên đầy đủ.
Chu Dương nhìn bàn đồ ăn này, trong lòng không khỏi khẽ thở dài.
Tuy anh không biết bà Tạ mời Thẩm Bích Quân tới ăn cơm có mục đích gì.
Nhưng có thể khẳng định rằng điều bà Tạ đang mưu tính tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Không thì bà Tạ không thể nào tiêu phí một cái giá lớn đặt một bàn ăn đầy đủ mọi thứ để mời người ta ăn cơm được.
Phóng tầm mắt nhìn ra, Chu Dương thấy mấy nguyên liệu món ăn đắt đỏ.
Nào là bào ngư, vây cá, tổ yến, vốn dĩ cũng không là gì.
Món súp Phật Nhảy Tường được coi là món ăn chế biến qua nhiều công đoạn nhất trong đó, bày ở giữa bàn ăn, rất dễ nhìn thấy.
Ánh mắt Chu Dương cũng lập tức bị món súp Phật Nhảy Tường này thu hút.
Món súp Phật Nhảy Tường này, trước tiên chưa nói đến giá của nó, chỉ riêng trình tự chế biến đã vô cùng phức tạp, cần phải trải qua hơn một trăm khâu chế biến trong vòng vài ngày mới có thể làm được.
Nói cách khác, món Phật Nhảy Tường này là bà Tạ đã đặt từ vài ngày trước rồi.
Nhưng đám người Chu Dương hôm qua mới trở về Đông Hải, mà Thẩm Bích Quân tối qua mới đi theo Tạ Linh Ngọc đến Tạ gia lần đầu tiên gặp mặt bà Tạ.
Tính cả hôm nay chỉ không quá hai ngày, trên thực tế, đúng ra chỉ có một ngày, thời gian ngắn như vậy, bà Tạ không thể nào đặt được món súp Phật Nhảy Tường.
Huống hồ, đây là khách sạn năm sao Cảnh Thái, món Phật Nhảy Tường họ làm căn bản không thể là đồ giả, nhất định là hàng thật theo đúng quy trình.
Vậy thì món Phật Nhảy Tường này rất có khả năng là bà Tạ đã đặt xong từ trước, nhưng người bà ta tiếp đãi vốn không phải là Thẩm Bích Quân mà là người khác.
Nhưng vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc là bà Tạ nhất thời đổi ý, bà ta mới thông báo cho khách sạn bây giờ lấy Phật Nhảy Tường ra tiếp đãi những người này.
Mà nguyên nhân gì khiến bà Tạ mang Phật Nhảy Tường đã đặt trước ra dùng rất đáng để suy nghĩ.
Nhưng trước khi bà Tạ chưa tỏ rõ thái độ của mình, Chu Dương sẽ không tùy tiện nói bất cứ điều gì.
Dù sao, tất cả cũng chỉ là suy đoán của bản thân anh.
Đoán sai sẽ mang họa vào thân.
Đoán đúng thì đợi sau khi bà Tạ nói ra mục đích của mình, tự nhiên sẽ biết thôi.
Bởi vì chuyện của cậu cả và Trương Dũng trước đó, khiến bầu không khí trên bàn ăn không được tốt lắm.
Mọi người muốn mời rượu xin lỗi Thẩm Bích Quân, nhưng Thẩm Bích Quân lại không để ý tới.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã qua nửa giờ.
Nửa giờ này, mọi người cũng khó ngồi yên ổn, vẫn cứ thấp thỏm lo âu.
Thẩm Bích Quân giống như một ngọn núi băng, khiến tất cả mọi người đều kiêng dè lo sợ, thậm chí không dám nói chuyện lớn tiếng.
“Cháu ăn xong rồi, cám ơn cô đã tiếp đãi.”
Một hồi lâu, Thẩm Bích Quân đặt chén rượu xuống, nhẹ nhàng lau khóe miệng, bình thản nói.
Ở đây lâu như vậy đã coi như nể mặt bà Tạ lắm rồi.
Lúc này cũng nên quay về công ty xử lý công việc.
“Đợi chút, Thẩm tổng.”
Nhìn thấy Thẩm Bích Quân sắp rời đi, bà Tạ vội vàng ngăn lại, sắc mặt hơi sốt ruột, giống như sợ Thẩm Bích Quân đi thẳng sẽ không xuất hiện nữa, bà ta sẽ không có cơ hội gặp lại cô.
“Mẹ, chị Bích Quân còn có việc, trong công ty cũng còn rất nhiều việc phải xử lý, chúng ta về thôi.”
Tạ Linh Ngọc nhìn thấy mẹ mình ngăn cản Thẩm Bích Quân, vẻ mặt cũng không vui lắm.
Vốn dĩ cô nghĩ hôm nay bà Tạ sẽ không làm khó Chu Dương.
Nhưng bọn họ vừa xuống xe, bà Tạ đã châm chọc khiêu khích anh.
Mà điều khiến Tạ Linh Ngọc càng không ngờ tới là bà Tạ lại đưa theo rất nhiều họ hàng thân thích đến đây.
Nhất là hai người cậu cả và Trương Dũng, càng làm trò quá đáng.
Nếu không phải Chu Dương ngăn lại, Tạ Linh Ngọc sớm đã quát bọn họ trước cả Thẩm Bích Quân rồi.
Cũng không thèm nhìn xem đây là chỗ nào, đây là nơi bà Tạ mời khách.
Mà Chu Dương còn là chồng của Tạ Linh Ngọc, sao có thể để bọn họ tùy tiện nhục mạ hạ thấp.
“Đợi chút, Linh Ngọc, Thẩm tổng, thật ra lần này mẹ có chuyện muốn nhờ các con giúp.”
Bà Tạ hơi do dự, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân, vẫn cắn răng nói ra.
Lần này lại khiến ba người Chu Dương sững sờ tại chỗ.
Đúng là bà Tạ thật sự có chuyện muốn xin người khác giúp đỡ.
Hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy, có thể biết rằng người bà muốn cầu xin là Thẩm Bích Quân.
Chu Dương rõ ràng chú ý thấy, sau khi bà Tạ nói ra lời này, những họ hàng thân thích kia phần lớn là thở phào nhẹ nhõm, giống như có chuyện gì đó quan trọng cuối cùng cũng đã làm xong.
Điều này khiến Chu Dương bắt đầu suy đoán ngẫm nghĩ.
Xem ra chuyện bà Tạ nhờ vả có liên quan đến những người họ hàng thân thích này.
———————-