Mục lục
Chàng rể kim quy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 761













Chương 761: Thẩm vấn (1)



Nhưng Hứa Du có thể đuổi đến kịp thời như vậy, chắc chắn đã sắp xếp người nằm vùng bên cạnh Nhậm Phong.



Nhậm Phong thật sự lo lắng Chu Dương không phải đối thủ của đám người Hứa Du, sau đó Hứa Du đạt được mục tiêu, sẽ còn gây ra chuyện gì với gia đình bọn họ nữa.



Dẫu sao chuyện thế này, mười mấy năm trước cũng không phải chưa từng xảy ra.



“Bố, không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi.”



Nhậm Nam nhẹ nhàng vỗ lên lưng Nhậm Phong, muốn Nhậm Phong thả lỏng một chút.



“Mọi chuyện đều đã qua rồi sao? Không hề, mãi mãi cũng không trôi qua được, mặc dù cái tên Hứa Du kia không phải con cháu chi trưởng của Hứa gia, nhưng tốt xấu gì cũng là một tông sư võ giả, vẫn có thực lực không nhỏ ở Hứa gia, bây giờ cậu ta bị Chu Dương bắt giữ thì sẽ không thể tiếp tục liên hệ với bên phía Hứa gia, do đó Hứa gia nhất định sẽ nghi ngờ, phái người đến đây lần nữa, đến lúc đó người của Hứa gia có thể không chỉ đưa theo một tông sư võ giả đến đâu.”



Sắc mặt Nhậm Phong hơi khó coi, cũng không vui mừng vì chuyện Hứa Du bị Chu Dương bắt giữ.



Mà lời của Nhậm Phong, lại một lần nữa khiến Nhậm Nam trầm xuống.



Quả thật Hứa Du đã bị Chu Dương bắt giữ, nhưng đó dẫu sao cũng là một mình Hứa Du giao đấu với hai tông sư võ giả bên cạnh Chu Dương.



Hứa Du mất tích, việc liên hệ với bên phía Hứa gia sẽ đứt đoạn, nhất định Hứa gia sẽ nghi ngờ, sẽ phái người đến điều tra tung tích của Hứa Du.



Đến lúc đó, e rằng mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.



Có điều Nhậm Nam cũng chỉ nhất thời lo nghĩ trong lòng, bà ấy quay đầu nhìn lên trên tầng, đã không thấy bóng dáng Nhậm Thanh Thanh đâu nữa.



Bà đã mai danh ẩn tính ở biệt thự Nhậm gia, sống với thân phận thím Ngô – người giúp việc, sống cùng bố con Nhậm Phong và Nhậm Thanh Thanh, nhưng vẫn mãi không thể nhận nhau.



Đối với Nhậm Nam mà nói, đó là một nỗi đau to lớn.



Nhưng cũng chính vì sự sắp đặt lần này của Hứa gia mà Chu Dương đã phá vỡ bí mật này.



Tuy trước mắt, Nhậm Thanh Thanh sẽ khó mà tiếp nhận, nhưng vẫn tốt hơn là luôn che giấu.



Ít ra Nhậm Nam có thể trở về với đúng thân phận của mình, sống cuộc sống mẹ con bình thường với Nhậm Thanh Thanh.







Sau khi rời khỏi Bán Sơn Lan Uyển, nhóm người Chu Dương liền đi thẳng đến khách sạn Huy Hoàng.



Lúc này những nơi mà Chu Dương có thể đi rất có hạn.



Hoặc là đến biệt thự vịnh Lục Cảnh, hoặc là đến trụ sở chính công ty Danh Dương, hay nhà của Tạ Linh Ngọc, câu lạc bộ Silver Lake, hoặc khách sạn Huy Hoàng.



Nhưng dẫu sao mang theo đám người Hứa Du, thậm chí bên phía Hứa gia rất có thể sẽ tiếp tục phái người điều tra chuyện của Hứa Du,vì thế có nhiều nơi không thể đi.



Trong biệt thự vịnh Lục Cảnh có bà Chu và Tô Hiểu Manh nên không thích hợp, trụ sở chính công ty Danh Dương có quá nhiều người phức tạp thì càng không thích hợp, Chu Dương căn bản không muốn đến Tạ gia, còn về câu lạc bộ Silver Lake, anh bỗng chốc mang theo nhiều người đến như vậy thì hơi khó coi, hơn nữa rất dễ chuốc lấy phiền phức.



Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đến khách sạn Huy Hoàng, xử lý đám người Hứa Du ở chỗ Hổ gia cũng khá ổn thỏa.



“Ha ha, không ngờ Chu Dương đã nhanh chóng bắt được đám người của Hứa gia như vậy, vết thương trên người không sao chứ.”



Hổ gia nhìn thấy bốn người Chu Dương trở về, lập tức cao giọng cười lớn.



Chuyện xảy ra ở Bán Sơn Lan Uyển, Bào Ca đã nói với ông ấy.



Hổ gia hết sức lo lắng khi nhìn thấy khắp người Chu Dương đều là vết thương bầm tím.



Dù sao, Hổ gia vẫn rất xem trọng Chu Dương, nếu anh bị thương, để lại di chứng gì đó thì sẽ không hay lắm.



“Không đáng ngại, đều là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc vài ngày là khỏi thôi.”



Chu Dương cười nói, cũng không để ý vết thương trên người mình.



“Có điều, bây giờ tôi cần mượn chỗ này của Hổ gia, hỏi đám người Hứa gia này một số chuyện.”



“Yên tâm, tất cả tùy cậu, tôi sẽ giúp cậu trông chừng.”



Hổ gia vẫy tay, bảo người đưa Chu Dương đi sắp xếp đám người của Hứa Du.



Một phòng Vip nằm trong góc khuất nhất ở tầng ba khách sạn Huy Hoàng, căn phòng này, bình thường đều không mở cửa đón khách, nó là căn phòng Hổ gia dành cho bạn bè và những nhân vật quan trọng.



Lúc này trong căn phòng, Chu Dương ngồi ngay ngắn trên ghế, Ngưu Xuyên ở bên cạnh, còn mười mấy người của Hứa Du đang ở trước mặt, vì bị trói chéo tay sau lưng, nên bọn họ không thể cử động.



“Chu Dương, tao khuyên mày tốt nhất hãy thả tao ra sớm một chút, nếu không đợi đến lúc phía Hứa gia phát giác ra điều khác thường, lúc đó cho dù bên cạnh mày có hai tông sư võ giả thì cũng không đấu lại được đâu!”



Mặc dù Hứa Du bị trói chéo tay, nhưng hắn hoàn toàn không chịu khuất phục, hắn trừng mắt nhìn Chu Dương, vẫn với vẻ uy hiếp như vậy, hơn nữa giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.



“Hứa gia có phát giác được điều khác thường, có phái người đến nữa hay không thì tôi không quan tâm, bây giờ tôi muốn hỏi anh vài chuyện, tốt nhất anh nên trả lời thành thật, nếu không e rằng anh sẽ không tránh khỏi chút nỗi đau da thịt đâu.”



Chu Dương hét lớn, trên gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, nhiệt độ của cả căn phòng dường như giảm xuống một vài độ.



“Ha ha, Chu Dương, mày cũng xứng để đe dọa tao sao? Khinh!”



Bản chất Hứa Du rất kiên cường, căn bản không tình nguyện phối hợp, thậm chí còn nhổ nước bọt về phía Chu Dương.



“Anh Dương, để em.”



Chu Dương còn chưa phản ứng, Ngưu Xuyên đã không nhẫn nhịn được nữa, bước thẳng lên một bước, tát một bạt tai vào mặt Hứa Du.



“Bốp!”



Âm thanh bạt tai vang dội không ngừng vọng lại trong căn phòng.



Bên má phải của Hứa Du lập tức sưng đỏ lên, trên mũi cũng không ngừng chảy máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.



Những người khác thấy vậy, cơ thể lần lượt run rẩy.



Bọn họ đều biết, Ngưu Xuyên là một tông sư võ giả.



Chỉ một bạt tai đã khiến Hứa Du – một tông sư võ giả biến thành bộ dạng này, nếu bạt tay đó đánh vào mặt bọn họ thì sao?



Mười mấy người kia căn bản không dám tưởng tượng, bọn họ không ngừng run lẩy bẩy, ánh mắt cũng lần lượt dịch chuyển, căn bản không dám nhìn Hứa Du.



“Mạnh miệng à? Còn dám bất kính với anh Dương sao, mày tưởng bản thân mày là ai chứ?”



Ngưu Xuyên lớn tiếng quát, vặn cổ tay, không đợi Hứa Du lên tiếng, thì một bạt tai nữa đã giáng xuống.



“Bốp!”



“Bốp!”



“Bốp!”



Đánh xong liên tiếp ba bạt tai, Ngưu Xuyên mới chậm rãi lùi về.



Lúc này, khuôn mặt Hứa Du đã không còn nhìn rõ mặt người nữa, quả thật là một trời một vực so với dáng vẻ ban đầu.



Ngay cả Chu Dương nếu không cẩn thận phân biệt, cũng không nhận ra người này là Hứa Du.



Trên mặt Hứa Du sưng vù lên, in hằn cả mảng đỏ, hơn nữa trên mặt thậm chí đã rách một lớp da, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy mạch máu nhỏ li ti, trông vô cùng thảm hại.



Đặc biệt là máu mũi Hứa Du không ngừng chảy ra, tạo thành một vũng máu nhỏ trên mặt đất.



“Khụ khụ…”



Một tràng ho khan thở gấp kịch liệt, Hứa Du căn bản không chống đỡ nổi, ngã phịch trên mặt đất, hơi thở cũng uể oải không thôi.



“Chu Dương, mày…”



“Hừ, Hứa Du, anh đừng quên, anh là kẻ thất bại, nếu anh còn dám hỗn láo, thì tôi sẽ cho anh nếm càng nhiều nỗi đau da thịt.”



“Có điều, nếu anh đã cứng đầu không muốn nói, vậy tôi sẽ hỏi người khác vậy.”



Nói xong, ánh mắt của Chu Dương từ từ quan sát gương mặt của mười mấy người khác, khuôn mặt đầy vẻ trầm tư, dường như đang tìm kiếm người mà lát nữa anh muốn chất vấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK