Chương 662: Đánh bại trong một giây
Trên thực tế, không chỉ Liễu Tuyết đang lo lắng cho Chu Dương.
Không ít người ở đại sảnh tầng một cũng đang lo lắng cho anh.
Tuy bọn họ bất lực trước tất cả những gì Lý Minh Phong làm, nhưng nhìn thấy có người tình nguyện đứng ra, bọn họ vẫn vô cùng vui lòng, hơn nữa còn hy vọng có người thật sự có năng lực ngăn cản Lý Minh Phong làm việc ác.
Nhưng bây giờ, trông dáng vẻ của Chu Dương không phải đối thủ của hai tên đàn em của Lý Minh Phong, trong lòng mọi người không khỏi căng thẳng.
Nếu Chu Dương cũng không có cách nào ngăn Lý Minh Phong, vậy thì e rằng ở đây chẳng ai có thể ngăn được Lý Minh Phong nữa.
Việc ác Lý Minh Phong làm cũng sẽ tăng thêm một việc.
Đây không phải điều mọi người muốn thấy.
“Thằng nhóc, muốn trách thì trách mày xen vào việc của người khác, ngay cả chuyện của Lý thiếu gia cũng dám quản, đúng là chán sống.”
Lạnh lùng quát một tiếng, hai tên đàn em của Lý Minh Phong vung nắm đấm, chớp mắt đã xông đến trước mặt Chu Dương, gần như trong một giây tiếp theo là có thể hung hãn đánh bay Chu Dương ra ngoài.
“A!”
Liễu Tuyết nhắm chặt mắt không dám nhìn Chu Dương.
Ầm!
“A!”
Đột nhiên hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Liễu Tuyết chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đó ở bên cạnh mình lăn xuống dưới, cô cũng đã nghe được tiếng hét kinh ngạc của mọi người ở đại sảnh tầng một.
Lẽ nào Chu Dương bị bọn họ đánh rồi?
Trong lòng Liễu Tuyết kinh hãi, vội vàng mở mắt liếc nhìn, rồi lập tức trợn trừng mắt ngây người tại chỗ.
Chu Dương vẫn yên ổn đứng ở phía trên chặn đường Lý Minh Phong.
Hai tên đàn em của Lý Minh Phong, lúc này đều đã lăn xuống phía dưới cầu thang, co quắp vật lộn trên mặt đất, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Hai tay của một tên đàn em rũ ở hai bên cơ thể, tê liệt không còn sức lực.
Một tên đàn em khác thì hôn mê bất tỉnh.
Yên tĩnh!
Lúc này, toàn bộ đại sảnh tầng một của câu lạc bộ Silver Lake đều trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều chết đứng nhìn Chu Dương, bọn họ không ngờ Chu Dương trông có vẻ gầy yếu như vậy mà có thể dễ dàng đánh bại hai tên đàn em của Lý Minh Phong.
Cùng lúc đó, vài người ở tầng hai đã chú ý đến tình hình ở đây, cũng kinh hãi không thôi.
Không ít người trong bọn họ đã nhận ra Lý Minh Phong, khiếp sợ trước thân phận của hắn.
Nhưng bọn họ không ngờ thành phố Đông Hải này vẫn còn có người dám chống lại Lý Minh Phong, hơn nữa còn không phải là người của mấy gia tộc siêu lớn mạnh kia.
Vào lúc này, trong lòng bọn họ đang nghĩ, Chu Dương đúng là một kẻ điên.
Nếu người này không phải kẻ điên thì chính là một tên đần độn.
Suy nghĩ này đã rất nhanh xuất hiện trong đầu mọi người.
Mặc dù bây giờ, Chu Dương nhìn có vẻ đã đánh bại hai tên đàn em của Lý Minh Phong, nhưng anh cũng đã đắc tội với Lý Minh Phong, tuyệt đối sẽ không có kết cục gì tốt đẹp ở Đông Hải.
Lúc này, thậm chí có người đã dự đoán sau khi Lý Minh Phong về nhà, nhất định sẽ dùng tài nguyên của Lý gia, dạy dỗ Chu Dương dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, đối với Lý Minh Phong – đứa cháu mà Lý lão gia luôn yêu thích, mọi người đã có thể tưởng tượng đến kết cục của Chu Dương thế nào rồi.
Thời khắc này, ánh mắt mọi người nhìn Chu Dương, ngoài sợ hãi thán phục, cũng chỉ còn lại tiếc nuối không dứt.
“Trước nay tôi không thích tự mình ra tay, nhưng nếu có người ép tôi, tôi sẽ không ngại ra tay một lần.”
Chu Dương phủi ống tay áo, như thể vừa nãy ra tay đánh người, trên tay áo đã bị dính bụi.
Vẻ mặt anh thản nhiên, không hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra và cả phản ứng của mọi người.
Chu Dương từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt vẫn quan sát Lý Minh Phong và Liễu Tuyết như cũ.
Ngay từ đầu, Chu Dương hỏi Liễu Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu Liễu Tuyết là bị ép buộc, vậy thì nể tình quen biết, hơn nữa trước đây Liễu Tuyết cũng quan tâm chăm sóc mẹ mình, Chu Dương sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng nếu những người này là bạn của Liễu Tuyết, hoặc là Liễu Tuyết tự nguyện sa ngã, vậy thì Chu Dương sẽ không ra tay, lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ.
Dù sao tất cả cũng là sự lựa chọn của bản thân Liễu Tuyết.
Cô nhất định phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Nhưng chưa đợi Liễu Tuyết có phản ứng gì, Lý Minh Phong này đã buông lời hung dữ với Chu Dương, mấy tên đàn em của hắn cũng không ngừng kêu gào mắng chửi.
Do đó Chu Dương đã biết Liễu Tuyết bị ép buộc.
Chỉ cần biết được điều này, đối với Chu Dương là đủ rồi.
“Anh bạn, anh được lắm, anh có biết tôi là ai không, dám hết lần này đến lần khác đối đầu với tôi, lẽ nào anh tưởng tôi không làm gì được anh sao?”
Sắc mặt Lý Minh Phong trở nên u ám, hai tên đàn em của hắn hầu như bị Chu Dương giải quyết chỉ bằng một đòn đánh, điều này khiến hắn vô cùng kinh hãi, trong lòng càng thêm kiêng dè Chu Dương.
Lý Minh Phong biết mấy tên đàn em của hắn có thực lực thế nào.
Không khoa trương khi nói, Lý Minh Phong biết đàn em này dù đưa vào bất kỳ sàn đấu dưới đất nào, kể cả không thể lấy được hạng nhất thì ít nhất cũng thuộc top đầu.
Trước kia rất nhiều lần, Lý Minh Phong gặp phải phiền phức, đều là mấy tên đàn em của hắn ra tay giải quyết, vậy nên mới đảm bảo Lý Minh Phong đã làm nhiều chuyện xấu mà vẫn bình an vô sự như cũ.
Nhưng bây giờ, hai tên đàn em mà hắn luôn dựa vào lại bị Chu Dương đánh gục trong vài giây.
Đây là một cao thủ!
Lúc này, trong lòng Lý Minh Phong hết sức dè chừng.
Hắn biết mấy tên đàn em của hắn đã không thể đảm bảo an toàn cho hắn nữa rồi.
Nếu Chu Dương là một tên lỗ mãng không biết nặng nhẹ, ra tay tùy tiện, nói không chừng sẽ thật sự làm tổn hại đến hắn.
Cho nên, Lý Minh Phong quyết định nói ra thân phận của bản thân để khiến Chu Dương sợ hãi mà rút lui.
Lúc đó, nói không chừng Lý Minh Phong sẽ không truy cứu trách nhiệm của Chu Dương.
“Thằng nhóc, mày chết chắc rồi, dám đắc tội với Lý thiếu gia, nói cho mày biết, Lý thiếu gia chính là đại thiếu gia của Lý gia ở Đông Hải, đắc tội với Lý thiếu gia chính là đắc tội với toàn bộ Lý gia.”
“Đúng vậy, còn nữa, người phụ nữ này trông có vẻ là bạn của mày? Hay là tình nhân của mày? Nếu mày tiếp tục gây sự, cô ta mà xảy ra chuyện gì thì đều là trách nhiệm của mày đấy!”
Hai tên đàn em khống chế Liễu Tuyết lúc này cũng tỏ vẻ nghiêm trọng, ánh mắt nhìn về phía Chu Dương tràn đầy kiêng dè.
Hai người bị Chu Dương giải quyết bằng một đòn đánh kia cũng có thực lực gần như ngang bằng bọn họ.
Chu Dương có thể một chiêu giải quyết hai người đó chứng tỏ rằng Chu Dương cũng có thể giải quyết hai bọn họ trong vòng vài giây.
Vì vậy, hai bọn họ không thể không thận trọng.
“Người anh em, tôi khuyên cậu đừng nên xen vào chuyện của người khác nữa, đây là đại thiếu gia của Lý gia ở Đông Hải, là cháu trai mà Lý lão gia yêu thương nhất, nếu cậu đắc tội với người này thì căn bản cậu sẽ không thể sống được ở đất Đông Hải đâu.”
“Đúng vậy, người anh em, mọi người đều là người có thân phận, đừng kích động vì một người phụ nữ mà làm việc khiến bản thân hối hận, lúc đó dù cậu muốn hối hận cũng không kịp nữa.”
“Người anh em, nhân lúc Lý thiếu gia vẫn chưa định trách tội, mau chóng xin lỗi Lý thiếu gia và lập tức rời đi, Lý thiếu gia sẽ không trách tội cậu đâu.”
…
Ở đại sảnh tầng một, thậm chí ngay cả không ít người ở tầng hai cũng nháo nhào lên tiếng khuyên nhủ.
———————-