Mục lục
Chàng rể kim quy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 582













Chương 582: Trận giao đấu quyết liệt



Hơn nữa, khí thế của hắn rất mạnh mẽ, hắn tin rằng mình nói ra điều này, còn cố ý cho đối phương một lối thoát, nếu như đối phương biết thời thế, có lẽ sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.



“Hừ, còn không chịu đi, xem ra bọn mày thật sự đang muốn chết, một!”



Trần Thiên Hạo vừa hạ giọng, mười người bên đối phương vẫn không có bất kì hành động nào.



Điều này khiến Trần Thiên Hạo cảm thấy mất mặt, trong lòng đột nhiên không thoải mái.



Hắn đã quyết định, bất luận mười người này có rời đi hay không thì hắn cũng sẽ dạy cho đối phương một bài học, để bọn họ biết rằng, ở thành phố Liễu này, đắc tội với hắn sẽ có kết cục như thế nào.



“Hai!”



“Ba!”



Đếm đến ba xong, mười người đối phương vẫn không hề nhúc nhích, cứ đứng chặn trước mặt bọn chúng như cũ.



“Được lắm, lâu rồi không có ai dám chống đối tao như thế, bọn mày giỏi đấy, vậy đừng trách tao ra tay tàn nhẫn, các anh em, dạy cho bọn chúng một bài học, để chúng nó biết, chúng ta không phải người có thể đụng vào!”



Trần Thiên Hạo cười nhếch mép, hét lớn ra lệnh, mười mấy tên đàn em, chen chúc nhau, xông thẳng lên phía trước.



Còn Lão Đinh, Tiết Man Tử và Trần Thiên Hạo, vẫn chờ ở vị trí cũ chưa ra tay.



Khóe miệng Trần Thiên Hạo hơi nhếch lên, trong lòng giễu cợt không ngớt, hắn ta muốn xem thử, mười người này có sức mạnh gì lại dám chống đối với hắn.



Tuy nhiên, khóe miệng của hắn mới nhếch lên, còn chưa kịp trở về trạng thái ban đầu, một giây sau liền há hốc mồm nhìn đối phương.



“Cái gì!”



“Sao lại có thể!”



Lão Đinh và Tiểu Man Tử nhất thời kinh sợ, nhanh chóng mở mắt nhìn về phía trước.



Khí thế hung hăng của mười mấy tên đàn em, trong tay mười người đó, chỉ vẻn vẹn cầm cự chưa tới năm giây, toàn bộ đều bị đánh bại.



Lúc này, toàn bộ mười mấy tên đều gục xuống đất, không ngừng kêu rên thảm thiết, bộ dạng không thể thảm hại hơn.



“A, đau quá!”



“Tay của tôi gãy rồi!”



“Chân của tôi cũng mất cảm giác, hình như đã gãy.”







Trần Thiên Hạo nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng run sợ, ánh mắt nhìn mười người kia hoàn toàn thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn nhiều.



Lúc này trên cơ thể mười người kia hầu như không có vết thương nào, mà quần áo trên người cũng không hề tổn hại.



Đây rõ ràng là chỉ đánh đơn phương.



Với thực lực của Trần Thiên Hạo và Tiết Man Tử, nếu đối diện với đám anh em của mình thì cũng đủ khả năng đánh bọn họ ngã nhào xuống đất.



Nhưng Trần Thiên Hạo biết, bất luận là mình, hay là Tiết Man Tử, cũng không thể ra tay nhanh chóng và dứt khoát được như mười người kia.



Lúc này, trong lòng Trần Thiên Hạo hoảng loạn, hắn biết, cho dù mình và Tiết Man Tử cùng xông lên, sợ rằng cũng không thể giành phần thắng, ngược lại còn bị đánh thảm hại.



“Bọn mày rốt cuộc là ai!”



Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói, muốn tiếp thêm sức mạnh cho bản thân.



Nhưng hắn phát hiện, làm thế này, không có bất kì tác dụng nào.



Không chỉ không có thêm dũng khí chiến đấu mà trái lại còn khiến bản thân càng thêm hoảng loạn.



Mà lúc này mười người kia đang từng bước tới gần.



“Anh Hạo, để tôi.”



Tiết Man Tử nghiêm túc nói, rồi xông thẳng qua đó.



Trong số những người này, thực lực của Tiết Man Tử là mạnh nhất, nếu như đến hắn còn không có cách chống lại mười người trước mặt, vậy thì bọn chúng thật sự đã gặp nguy!



Trương Phong Minh nhìn người đàn ông vạm vỡ đang xông đến, đôi mắt khẽ nheo lại.



Anh ta cảm nhận được mùi vị nguy hiểm toát ra từ trên cơ thể người đàn ông trước mặt.



Đối với Trương Phong Minh và các bảo vệ còn lại, mười mấy tên vừa nãy căn bản không chịu nổi một đòn, bọn họ không cần dùng sức mạnh cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại bọn chúng, mà áo quần trên người bọn họ cũng không bị rách hay nhăn nhúm gì.



Trương Phong Minh lúc đầu còn nghĩ đối phương chỉ có chút thực lực như vậy, mà còn kiêu ngạo hống hách, không biết sự tự tin từ đâu mà ra.



Nhưng bây giờ, Trương Phong Minh đã biết.



Sự tự tin của đối phương, có lẽ đến từ gã đàn ông vạm vỡ đang xông vào mình.



“Đến hay lắm!”



Trương Phong Minh hét lớn, đạp chân về sau rồi lấy đà chạy lên nghênh chiến.



Ngay lập tức, Tiết Man Tử giao đấu với Trương Phong Minh.



Đòn đánh của hai người rất tàn nhẫn, không hề nương tay, đồng thời cũng không né tránh cú đấm của đối phương.



Bốp!



Hự!



Thực lực hai người tương đương nhau, đi qua đi lại, đánh tới đánh lui, không phân thắng bại.



Đám bảo vệ của Trương gia chăm chú quan sát.



Bọn họ rất ít khi có cơ hội nhìn thấy Trương Phong Minh ra tay, dù sao Trương Phong Minh cũng thuộc nhóm bảo vệ của Trương gia, thực lực rất mạnh, thậm chí còn đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, bên dưới còn quản lý một nhóm bảo vệ.



Lần này, nếu như không phải thiếu gia Trương Kiệt điều Trương Phong Minh đến bảo vệ cửa hàng thì anh ta căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây.



“Xem ra thực lực của đội trưởng Trương có tiến bộ rồi.”



“Đúng vậy, lần trước thấy đội trưởng Trương ra tay, tuy rất mạnh, nhưng vẫn chưa đủ độ dứt khoát, nhưng bây giờ nhìn xem, đòn đánh nào cũng dùng đủ lực mạnh mẽ dứt khoát, không hề do dự.”



“Ha ha, cũng không biết mấy người kia là ai, lại dám đến đây gây chuyện, thật sự coi thành phố Liễu là địa bàn của bọn chúng sao?”



“Muốn phân thắng bại ư?”







Trong lồng ngực Trần Thiên Hạo, tim của hắn cứ đập thình thịch, lo lắng sốt ruột cuống cuồng hết cả lên.



Hắn đặt toàn bộ hi vọng trên người Tiết Man Tử, kỳ vọng Tiết Man Tử đánh bại đối phương.



Có điều, Trần Thiên Hạo không ngờ rằng, người này lại dũng mãnh như vậy, không chỉ đánh tới đánh lui với Tiết Man Tử, hơn nữa theo thời gian, lại bắt đầu áp chế Tiết Man Tử.



Nếu cứ như vậy, Tiết Man Tử sớm muộn cũng bị đánh bại.



Đến lúc đó, chỉ sót lại một mình hắn, cơ bản cũng không phải là đối thủ của đối phương.



“Bốp!”



“Rầm!”



Âm thanh rên rĩ vang lên, một bóng người lùi về phía sau, cuối cùng ngã nhào đụng vào thùng rác bên đường, phát ra một tiếng rầm.



“Phân thắng bại chưa, ai thắng rồi!”



Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía người vừa ngã xuống, muốn xem ai là người thắng cuộc.



“Quả nhiên vẫn là đội trưởng Trương giỏi.”



“Ha ha, đội trưởng Trương lúc này e rằng cũng không dễ chịu gì, người này tuy không phải là đối thủ của đội trưởng Trương, nhưng thực lực cũng không tệ.”



“Bây giờ có lẽ không vấn đề gì rồi, đuổi đám người đó đi, chúng ta chỉ cần trông coi cẩn thận, đợi đến ngày mai cửa hàng khai trương xong thì chúng ta cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ.”







Sau khi thấy rõ cuộc chiến thắng thua của Trương Phong Minh và Tiết Man Tử, đám bảo vệ Trương gia reo hò mừng chiến thắng.



Còn Trần Thiên Hạo, Lão Đinh lại há hốc mồm, khóe miệng co giật, trong lòng ớn lạnh.



Thua rồi!



Tiết Man Tử thua rồi, Tiết Man Tử không phải đối thủ của đối phương, còn bị đối phương đánh bay ra ngoài, đụng vào thùng rác.



“Lão Đinh, đi dìu Tiết Man Tử qua đây!”



Trần Thiên Hạo trầm giọng nói.



Tiết Man Tử không phải đối thủ của đối phương, hiện giờ thắng thua đã rõ, bọn chúng không thể có cơ hội ra tay với cửa hàng mới, nếu đã như vậy, chúng chỉ có thể tìm cơ hội rời đi.



“Ha ha, bây giờ được chưa, có bọn tao ở đây, bọn mày không có cơ hội đâu, giờ thì hãy nói cho tao nghe, ai sai bọn mày qua đây?”



Trương Phong Minh đưa tay phủi lớp bụi bẩn trên người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hạo, lạnh lùng hỏi.



———————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK