CHƯƠNG 2101:
Giọng điệu Tư Mộ Hàn nghe rất bình tĩnh, không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến người khác rùng mình.
“Sự việc là như vậy, anh Tư…” Cô giáo run rẩy, lời nói có chút không rõ ràng: “Bạn nhỏ Tư Nguyễn…xảy ra xung đột với những bạn nhỏ khác…”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Cô đã nói không rõ ràng, tôi kêu con gái tôi nói.”
Nói xong, anh quay sang hướng Tư Nguyễn, ra hiệu cho cô bé nói.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người Tư Nguyễn.
Mặc dù bị nhiều người như vậy nhìn, nhưng Tư Nguyễn cũng không sợ hãi.
Hai tay Tư Nguyễn để ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị nhìn cậu bé bị cô bé đâm trọng thương: “Cậu ấy nói xấu mẹ con, con đã kêu cậu ấy không được nói, cậu ấy không nghe nên con liền giáo huấn cậu ấy một chút.”
Giáo huấn một chút?
Cái này là học từ ai?
Tư Mộ Hàn nhìn cô bé, lúc trước mặt nhiều người như vậy lại không nói cái gì.
Dù sao Nguyễn Tri Hạ đã từng nói, cô bé cũng cần mặt mũi.
Huống chi một cô bé vốn thông minh như Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn không biết bản thân mình nói không đúng chỗ nào, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn.
Thời Dũng đứng phía sau Tư Mộ Hàn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Tiểu tổ tông này còn thực sự dám nói.
Khi cha mẹ của cậu bé kia nhìn thấy Tư Mộ Hàn, liền không dám lên tiếng.
Lúc nghe thấy những lời nói của Tư Nguyễn, liền đánh vào đầu con trai mình: “Còn không mau xin lỗi đi.”
Anh ta nói xong, quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn, hi vọng Tư Mộ Hàn không tính toán với một đứa trẻ.
Nhưng Tư Mộ Hàn lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Cậu bé kia liếc nhìn Tư Mộ Hàn, nước mắt lưng tròng nói: “Xin lỗi…”
Tư Mộ Hàn liếc nhìn cậu bé: “Chú kêu cháu xin lỗi chú sao?”
Cậu bé liền bật khóc.
Cha mẹ của cậu bé biết ý, kéo cậu đến chỗ Tư Nguyễn nói: “Xin lỗi bạn học của con đi!”
“Tớ xin lỗi…..tớ….sau này tớ sẽ không nói như vậy nữa.” Cậu bé khóc đến mức không thể thở được.
Mặc dù Tư Nguyễn có chút ghét bỏ nước mắt nước mũi của cậu ta, nhưng thấy cậu bé xin lỗi một cách chân thành, vẫn quyết định tha thứ cho cậu bé.
Tư Nguyễn nghiêng nghiêng đầu nói: “Tôi tha thứ cho cậu.”
Nói xong, cô bé lục trong túi của mình, cuối cùng lấy ra một cây kẹo mút.
Cô bé đưa cây kẹo mút cho cậu bé kia: “Tôi cũng đánh cậu, cho cậu kẹo này.”
Bàn tay cậu bé đưa ra được một nửa lại rút về, trên mặt vẫn còn nước mắt, cẩn thận trộm nhìn Tư Mộ Hàn.
Chú này quá đáng sợ rồi.
Tư Mộ Hàn quay đầu đi, không nhìn hai đứa trẻ nữa.
Lúc này cậu bé mới nhận lấy cây kẹo.
——-