“Ưm. . . . . . a. . . . . .” Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được động tác của anh, theo bản năng ngọ ngoạy.
Tư Mộ Hàn rời khỏi môi cô, hơi thở khẽ nặng nề nói: “Ngoan một chút, đừng lộn xộn, chúng ta có Tri Hạ là được rồi. . . . . .”
Có một con nhóc giành vị trí của anh, ngủ ở giữa bọn họ là được rồi, anh không muốn có nhiều hơn nữa đâu.
Cũng may con bé còn chịu được, mềm mại, tính cách giống với Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng nếu có thêm một thằng nhóc thúi, chắc chắn anh không chịu nổi.
. . . . . .
Hai người lăn qua lộn lại trong phòng tắm lâu như vậy, lúc trở về phòng ngủ đã rạng sáng rồi.
Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường, cảm giác giống như mình vừa sống lại.
Cô nằm thẳng trên giường, Tư Mộ Hàn nằm nghiêng, đặt mắt trên người cô, giữa bọn họ còn có một Tư Hạ.
Cô bé ngủ rất say, tay nhỏ bé đặt ở bên tai, còn ngáy nhỏ nữa.
Nguyễn Tri Hạ nghe tiếng ngáy nhỏ của cô bé cảm thấy rất đáng yêu, cho nên không nhịn được nghiêng người nhìn cô bé.
Kết quả, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Cô chuyển mắt xuống, lập tức không nhịn thấy mặt của Tư Mộ Hàn nữa.
Cô cẩn thận kéo Tư Hạ vào lòng mình, cảm thấy hài lòng nhắm mắt lại.
Kết quả ngay sau đó, trên môi cô có một cái hôn rơi xuống, cô còn có thể cảm giác được râu mới mọc trên cằm người đàn ông.
Cô mở mắt ra, Tư Mộ Hàn xoa xoa đầu cô: “Ngủ đi.”
Sau đó, anh cũng không thu tay lại nữa.
Ở giữa còn cách một Tư Hạ, anh còn vươn tay dài như vậy ôm cô, thật đúng là làm khó anh mà.
. . . . . .
Sáng hôm sau, người thức dậy đầu tiên là Tư Hạ.
Cô bé mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, mới phát hiện đây không phải phòng mình.
Màu chăn cũng xấu xấu nữa, không phải chăn nhỏ màu hồng nhạt của cô bé.
Hơn nữa bên cạnh cô bé còn có cái gì đó tản ra hơi nóng.
Cô bé đưa tay chọt chọt vào thứ có hơi nóng đó, lại phát hiện nó biết chuyển động.
Sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói cô bé quen thuộc: “Tư Hạ.”
Cô bé ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt không có độ ấm của Tư Mộ Hàn.
Nhưng mà, Tư Mộ Hàn mới vừa tỉnh ngủ tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn không có lực công kích giống như bình thường.
Tư Hạ cũng không sợ anh nhiều nữa.
Cô bé cảm thấy giấc ngủ này cực kỳ ngon, cũng không khóc lóc ầm ĩ, chỉ dùng giọng nói trẻ con tức giận hỏi anh: “Tư Ớt Xanh, sao ba ngủ trên giường con?”
“Nhỏ giọng một chút.” Tư Mộ Hàn rũ mắt, không giận tự uy.
Tư Hạ khoa trương vươn tay che miệng mình, chớp mắt nhìn anh.
Tư Mộ Hàn nhíu mày hỏi cô bé: “Tự con nhìn cho kĩ, đây là giường của con sao?”
Ngủ giường của anh, chiếm chỗ của anh, bây giờ còn trách anh ngủ giường của con bé?
Tư Hạ xoay người ngồi dậy, dụi dụi mắt, phát hiện đây thật sự không phải giường của mình.
Cô bé vừa xoay đầu, đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngủ say.
Tư Hạ sáng mắt lên: “Mẹ. . . . . .”