Chương 3399:
“Hãy mau chóng tìm người đón Hướng Minh qua đây.’ Tình hình của Nguyễn Tri Hạ thực sự khiến anh không an lòng. Anh không tìm được cách nào để có thể an ủi cô, vì thế chỉ có thể tìm biện pháp khác. Nguyễn Kiến Định tin là cho dù là trong lòng lại khổ sở nhưng vẫn luôn có thể vượt qua, sau đó tìm cơ hội để trả thù.
Từ nhỏ đến lớn, tính tình của Tư Mộ Hàn đã như vậy, không có kẻ dưới quyền nào theo anh mà có thể lợi dụng được anh, lần này còn chưa biết ai thắng ai.
“Chủ tịch yên tâm, tôi hiện đang phái người đi đón cậu chủ nhỏ qua đây.’ Lâm Tiến Quân gật đầu, đứng một bên vừa định đi thì bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nói: “Chủ tịch, đã có manh mối về người mà anh bảo tôi điều tra lần trước rồi, trong tài khoản của gã ta có một bút tích không rõ nguồn gốc, cũng không tra ra được là ai đã chuyển tiền đến”
“Tiếp theo hãy điều tra xem người này hiện đang ở đâu.” Người quản gia trốn thoát không thấy dấu vết, đến bây giờ chỉ tìm thấy được một tờ hóa đơn, thậm chí còn chưa tìm được một chút tung tích gì về người này. Những người giúp đỡ sau lưng gã ta tuyệt đối không phải chỉ đơn giản như Trần Tuấn Tú.
“Chủ tịch, anh hãy yên tâm, đã tiếp tục điều tra tung tích rồi” Sau khi đến nước ngoài một chuyến cũng không chơi đùa được gì, còn phải đem về một đống việc. Lâm Tiến Quân thở dài, cúi người về phía Tư Mộ Hàn rồi xoay người rời đi.
Trần Mộc Châu ngồi co chân trên chiếc ghế sô pha, thứ đang nằm chình ình trên giường kia chính là Lê Quốc Nam, người mà mọi người đều cho rằng là đã tử vong.
“Mộc Châu, em cứu anh ta rốt cuộc là muốn làm gì đây? Em muốn làm gì anh cũng đều có thể giúp em, nhưng mà…
“Thừa Húc, trong lòng em muốn làm gì chẳng lẽ nào anh lại không hiểu sao? Chỉ là em không ngờ, thật đúng lúc, Trần Tuấn Tú lại chọn nơi đó để giải quyết những chuyện này. Có lẽ anh cũng nên biết, mẹ em vì cứu em mà bị bọn họ uy hiếp nhảy xuống biển tự vận.
Là đứa con gái, cho dù bố không đối xử tốt với em thì em cũng nên làm trọn chữ hiếu với mẹ. Cho nên anh đừng xen vào chuyện của em, có được không?”
Trần Mộc Châu cắt lời Dương Thừa Húc, hai tay ôm lấy cổ anh ta, hoàn toàn không quan tâm, đếm xỉa tới sự có mặt của vị bác sĩ còn bên cạnh.
Thân hình cô ta mềm mại, dẻo dai như một con rắn nước, quấn lấy anh ta với anh mắt quyến rũ, động tác nhiệt tình, nóng bỏng như lửa.
Vốn là người phụ nữ mà mình thích, lại còn bị khiêu khích như thế, Dương Thừa Húc vứt bỏ hết mọi chuyện lại ra khỏi đầu óc, ôm lấy Trần Mộc Châu, người mà anh ta thích vô cùng. Anh ta hận không thể ôm cô ta cho thỏa.
“Khụ khụ khụ… Khụ khụ'” Tiếng ho khan yếu ớt từ trên chiếc giường vọng đến khiến cả hai dừng động tác lại.
Trần Mộc Châu không có ý định đứng dậy, rời khỏi đùi của Dương Thừa Húc, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm lấy anh ta rồi nhìn từ giường nhìn qua.
“Tôi, tôi đang ở đâu đây?” Giọng nói vang lên nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Lê Quốc Nam miễn cưỡng hé mở đôi mắt. Hình ảnh gần nhất mà anh ta nhớ lại được hình như là anh ta bị ném xuống dưới lòng biển đen kịt trong một chiếc lồng sắt, sao anh ta lại có thể ở nơi đây được?
“Tỉnh rồi thì đứng lên đi, Lê Quốc Nam. Tôi đã cứu anh, anh nói thử xem anh nên đền đáp tôi như thế nào đây?”
Trần Mộc Châu nằm trong lòng ngực của Dương Thừa Húc, trên khuôn mặt nở một nụ cười. Kể từ lúc đến đây, ngoại trừ những ngày đặc biệt ra,Trần Tuấn Tú giúp cô ta đăng ký chương trình học thì cô ta đúng thật là không lưu lại chút nào.
Nhiều chuyện đã được xử lý nhưng ngay từ đầu cũng đã được ăn cả ngã về không như thế rồi.
“Trần Mộc Châu sao?” Không hiểu vì sao mình lại có mặt ở đây, rõ ràng phải là nằm dưới đáy biển, Lê Quốc Nam cau mày, một tay đẩy vị bác sĩ bên cạnh mình ra, vật lộn trên giường để đứng dậy. “Tôi đang ở đâu đây?”
“Tôi đã cứu anh, anh nên đền ơn tôi thế nào đây?” Nằm trong vòng tay của Dương Thừa Húc, Trân Mộc Châu cũng không quan tâm đến những gì mà Lê Quốc Nam nói, cười cười rồi tiếp tục hỏi.
“A, cô đừng làm bộ làm tịch, nếu không phải là vì Trân Tuấn Tú thì sao tôi có thể biến thành bộ dạng như thế này. Trần Mộc Châu, còn Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Kiến Định như thế nào? Đang ở đâu?”