Chương 7:
“Nó……chắc nó vẫn còn đang ở trong nhà thu dọn đồ đạc, nó bảo tôi xuống mời anh vào nhà ngồi.” Nguyễn Hương Thảo không muốn từ bỏ cơ hội này, họ hàng của nhà họ Tư, gia cảnh đều không tệ, huống hồ gì một người trông đẹp trai thế này.
Tư Mộ Hàn nhìn thấu suy nghĩ của cô ta liền không kiềm được mà cười lạnh, Nguyễn Tri Hạ mà bảo anh ta vào trong?
Xem ra đã lén lút bỏ trốn rồi!
Đến một cái liếc nhìn anh ta cũng lười ban cho Nguyễn Hương Thảo, anh ta hạ kính xe xuống, trực tiếp lái xe đi.
Nguyễn Hương Thảo chưa từng bị đàn ông đối xử lạnh nhạt như vậy nên sắc mặt lập tức tái xanh.
……
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp trở về căn nhà nhỏ mà cô thuê.
Sau khi lên đại học, cô vẫn luôn ở trong trường, sau khi thực tập tốt nghiệp xong thì ra ngoài thuê nhà ở.
Nếu không phải gần đây Tiêu Giai Kỳ vì muốn ép cô gả cho nhà họ Tư, nên luôn nhốt cô ở nhà thì cô chẳng muốn bước vào nhà họ Nguyễn một bước nào.
Dù sao Tư Mộ Hàn cũng không ở trong biệt thự, cũng không muốn gặp cô, vậy thì cô có trở về hay không cũng chẳng sao nhỉ?
Sau khi thu dọn đồ đạc xong thì cũng đã xế chiều, cô định ra ngoài mua một chút đồ ăn.
Chỗ cô ở là khu ổ chuột nổi tiếng ở thành phố Hà Dương, giao thông bất tiện, môi trường phức tạp.
Vừa quẹo vào một con hẻm, cô liền nghe thấy một tiếng “đùng” cực lớn.
Hình như là……tiếng súng?
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một chiếc trước mặt có một chiếc xe màu trắng giống như một con chó đang phát điên, đang mất kiểm soát mà lao về phía cô.
Cô lập tức nép sang một bên, khi chiếc xe lướt qua người cô, cửa xe đột nhiên mở ra, một người đàn ông vóc dáng cao lớn nhảy từ trên xe xuống.
Anh ta ôm đầu lăn đến bên cạnh chân Nguyễn Tri Hạ.
Cô đang định lùi về sau thì người đàn ông đó đột nhiên nhảy lên, cầm một thứ lạnh ngắt chỉa vào huyệt thái dương của cô, giọng nói anh ta dễ nghe mang theo sự trưởng thành, “Đưa tôi rời khỏi đây, mau lên.”
Khi Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn vào gương mặt người đàn ông đó, cô suýt chút kinh ngạc la lên, “Tư Gia Thành!”
Tư Mộ Hàn cũng không ngờ lại gặp phải Nguyễn Tri Hạ ở đây.
Anh ta đuổi theo người đó đến chỗ này, nhưng không ngờ lại bị tập kích lại.
Ở đây nhà cửa đông đúc, địa hình phức tạp, anh ta cơ bản không phân biệt rõ phương hướng, vốn định bắt một người dẫn anh ta rời khỏi, ai ngời lại gặp phải Nguyễn Tri Hạ.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Nguyễn Tri Hạ, trong lòng anh ta lại xuất hiện một cảm giác tin tưởng kỳ lạ.
Anh ta cất súng vào lại, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm khàn mà lạnh lùng: “Cô ở đây làm gì?”
“Tôi sống ở đây.” Nguyễn Tri Hạ bị khẩu súng trong tay anh ta hù dọa nên ngoan ngoãn nói sự thật.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn thoáng lên sự kinh ngạc, cô ba của nhà họ Nguyễn, sao lại sống ở chỗ thế này?
Nhưng anh ta liền nhanh chóng hồi phục lại vẻ tự nhiên, ra lệnh nói: “Đưa tôi đến chỗ cô sống.”
“Không được.” Đưa người đàn ông này đến chỗ cô ở, chi bằng bắn cô một phát súng cho nhanh.
“Haha.” Tư Mộ Hàn sớm đã nghĩ đến cô sẽ có phản ứng này, anh ta cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp như ma quỷ: “Muốn tôi nói với anh tôi cô dụ dỗ tôi à?”
Lại uy hiếp cô!
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt tay lại, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, thật sự hết cách với người đàn ông vô sỉ này.
Sau cùng, cô xoay người đi ra đường : “Anh theo tôi.”
Thời gian hai người đứng nói chuyện ở đây cũng không quá nửa phút.
Khi bọn họ vừa đi thì hai đàn ông mặc đồ đen đuổi đến.
Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác kéo Nguyễn Tri Hạ quẹo sang một con hẻm khác, nhân tiện tìm một căn nhà bước vào.