Chương 1045:
“Anh tên Tư Mộ Hàn, anh là Tổng giám đốc của tập đoàn Tư thị, năm nay anh ba mươi tuổi, anh là……”
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng vô cùng trầm, nghe ra có cảm giác êm tai khác thường.
Nguyễn Tri Hạ ngồi cạnh Tư Mộ Hàn, vốn chỉ hiếu kỳ nhìn chằm chằm bật lửa, trong lúc vô tình, cô càng nhìn càng nhập thần, chỉ cảm thấy thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, giọng nói Lưu Chiến Hằng cũng biến mất.
Cực kỳ yên tĩnh……
Đột nhiên, tay cô cảm giác được một cơn đau.
Cô chợt tỉnh lại, mới phát hiện Tư Mộ Hàn siết tay cô.
Tựa như cố ý làm cô tỉnh lại, sau khi cô lấy lại tinh thần, Tư Mộ Hàn liền buông lỏng tay cô, mà anh ấy như cũ nhìn chằm chằm ngọn lửa của bật lửa.
Lưu Chiến Hằng còn đang nói chuyện, đồng thời khẽ buông lỏng chốt mở bật lửa, lúc ngọn lửa tắt không còn phát ra tiếng “Tách” nữa.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, mặt anh không cảm xúc nhìn về hướng bật lửa, trên mặt không có thay đổi gì, trái lại trán Lưu Chiến Hằng đã toát đầy mồ hôi.
Lưu Chiến Hằng thấy Tư Mộ Hàn hồi lâu không lên tiếng, liền lên tiếng gọi anh ta: “Tư Mộ Hàn?”
Tư Mộ Hàn giương mắt, giọng nói không che giấu chút châm chọc nào: “Tôi còn tưởng rằng anh Lưu nói hiểu sơ một hai là khiêm tốn thôi, không ngờ anh Lưu không chỉ không khiêm tốn, ngược lại còn thổi phồng..”
Sắc mặt Lưu Chiến Hằng khó coi mà nói: “Vừa nãy anh không có cảm giác chút gì sao?”
Tư Mộ Hàn cười nhạo: “Tôi phải có cảm giác gì?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Lưu Chiến Hằng rồi lại quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Vừa nãy từ đầu đến cuối Tư Mộ Hàn đều rất tỉnh táo, tất nhiên không biết “cảm giác” mà Lưu Chiến Hằng nói là gì.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ biết được “cảm giác” Lưu Chiến Hằng nói là gì.
Nếu không phải vừa nãy Tư Đình làm tay cô đau, lúc này cô có thể đã bị Lưu Chiến Hằng thôi miên rồi.
Cảm giác đó nói không rõ, có một phút chốc, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô không phải là cô, xung quanh cũng rất yên tĩnh, một mảng trắng xóa cũng không biết phải đi đâu và phải nói những gì.
Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn, tỏ ra vẻ nghiêm túc.
Tư Mộ Hàn dựa lên lưng ghế, trên người toát ra hơi thở biếng nhác, giọng điệu cũng vô cùng tản mạn: “Nhưng tôi cũng hiểu rõ anh, suy cho cùng anh chỉ là một bác sĩ tâm lý, mặc dù thôi miên và tâm lý học cũng thuộc một phe nhưng chung quy không phải cùng một chuyện.”
Sắc mặt của Lưu Chiến Hằng vẫn có chút khó coi.
Anh nhếch mép, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Quả thực là do tôi chưa thạo nghề, khiến ngài Tư chê cười rồi.”
Lưu Chiến Hằng xưa nay là người rất vững vàng, Nguyễn Tri Hạ đã từng thấy vài lần anh tự làm rối bản thân đều xảy ra ở trước mặt Tư Mộ Hàn.
Quả nhiên năng lực của Tư Mộ Hàn không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Tư Mộ Hàn hờ hững nói: “Thực sự có chút buồn cười.”
Xưa nay người đàn ông này nói chuyện đều không biết nể tình.
Nguyễn Tri Hạ không kìm được quay đầu lại nhìn anh.
Anh đứng dậy, hai tay đút vào túi quần tây, trông rất thờ ơ.
“Đi thôi.” Anh nói với Nguyễn Tri Hạ.
Tri Hạ Nhi sững sờ rồi nói: “Anh đi trước đi.”
Cô tìm Lưu Chiến Hằng có việc, tất nhiên phải hỏi rõ chuyện mới đi được.
Tư Mộ Hàn nhìn cô rồi lại nhìn Lưu Chiến Hằng, bỗng ngồi xuống trở lại: “Có chuyện cứ nói đi.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn cô tràn đầy sự nghi ngờ và không tin tưởng, như thể cô và Lưu Chiến Hằng giấu anh làm chuyện gì vậy…