Chương 18:
Mà Tư Đình Phong lại nhắc đến chuyện có liên quan đến mẹ của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cũng biết một chút chuyện.
Chuyện bắt cóc mười mấy năm trước, bọn bắt cóc không chỉ bắt Tư Mộ Hàn đi mà còn bắt luôn cả mẹ của Tư Mộ Hàn.
Nhưng cuối cùng chỉ cứu được mỗi Tư Mộ Hàn.
Còn về mẹ của Tư Mộ Hàn, có rất nhiều tin đồn.
Có người nói bà chết rồi, có người nói bà chưa chết, lại có người nói bà bị bọn cướp cưỡng hiếp…
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tư Đình Phong, do dự một lát rồi nói: “Nhưng… đến bây giờ con vẫn chưa… gặp anh ấy nữa.”
Nửa câu sau cô nói rất nhỏ.
Cô để ý thấy sau khi nghe thấy cô nói câu này, sắc mặt Tư Đình Phong hơi thay đổi.
Trước đây, Tư Đình Phong không hề hỏi lại Tư Mộ Hàn vấn đề này, mà chỉ quan tâm hỏi một vài chuyện trong cuộc sống của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ thành thật trả lời từng câu một, tốc độ nói chậm rì rì, có vẻ hơi chậm chạp nhưng lại rất chân thành.
Lúc rời đi, Tư Đình Phong vẫn bảo Lãnh Tuấn đưa cô về biệt thự của Tư Mộ Hàn.
…
Lãnh Tuấn đưa cô đến cổng chính biệt thự, nhìn Nguyễn Tri Hạ đi vào rồi ông mới rời đi.
Nguyễn Tri Hạ lúc bấy giờ mới hiểu ra, ban nãy hình như Tư Đình Phong đang thăm dò cô thì phải?
Nghĩ lại liền cảm thấy không đúng.
Ông ấy càng giống như đang thăm dò Tư Mộ Hàn hơn.
Mặc dù cô vẫn chưa gặp Tư Mộ Hàn, nhưng cô lại có thể cảm nhận được, mối quan hệ của hai cha con này không hề tốt, đồng thời còn có rất nhiều mâu thuẫn.
Tư Đình Phong nói Tư Mộ Hàn có chút vướng mắc trong lòng vì chuyện của mẹ anh, nhưng lúc bị bắt cóc mười mấy năm trước, mẹ anh đã không còn nữa, chẳng lẽ vì chuyện bắt cóc này nên anh mới có hiềm khích với Tư Đình Phong sao?
“Cô chủ.”
Nguyễn Tri Hạ bị tiếng của vệ sĩ làm cho sực tỉnh. Cô ngước đầu nhìn anh vệ sĩ đang nói chuyện.
Người vệ sĩ này nhìn rất quen, chính là người đến nhà họ Nguyễn đón cô lần trước.
Người vệ sĩ hơi gật đầu, giọng nói khô khan: “Cậu chủ muốn gặp cô.”
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không. Cô ngây người mất ba giây rồi mới nói: “Cậu chủ ư? Tư Mộ Hàn sao?”
“Đúng vậy. Cậu chủ ở phòng đọc sách đợi cô.”
Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc, Tư Mộ Hàn cuối cùng cũng chịu gặp cô sao?
Lúc gõ cửa phòng sách, cô không hề có một chút cảm giác chân thực nào.
Chân cô bước vào trong phòng sách, còn chưa thấy rõ tình hình bên trong đã nghe thấy một giọng nói đàn ông khàn khàn vang lên: “Thời Dũng, là ai đến vậy?”
Người đàn ông đứng bên cạnh bàn làm việc nói: “Cậu chủ, là cô chủ ạ.”
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới chú ý đến, trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, một người đàn ông với thân hình to lớn đang ngồi quay lưng về phía cô.
Từ phía cô nhìn qua có thể nhìn thấy cái đầu của người đàn ông lộ ra từ trên lưng ghế và cánh tay đặt lên tay vịn.
Là một người đàn ông có thân hình cao lớn.
Anh ta, chính là Tư Mộ Hàn sao?
Thời Dũng nhìn Nguyễn Tri Hạ, thản nhiên quan sát cô: “Cô chủ.”
“Thời Dũng?” Cô vừa nghe thấy Tư Mộ Hàn gọi cái tên này.
Thời Dũng gật đầu, không nhiều lời nữa.
Anh ta vốn dĩ cũng không phải kẻ lắm lời.
Lúc này, Tư Mộ Hàn đang ngồi quay lưng về phía cô đã lên tiếng.