Nguyễn Tri Hạ còn chưa xuống xe đã nghe thấy giọng Mạc Hạ.
Cô đang định tháo dây an toàn để xuống xe, người đàn ông bên cạnh bỗng nhích người lại gần.
Cô vô thức rụt người lại.
Kết quả, Tư Mộ Hàn chỉ là đến gần để tháo dây an toàn giúp cô mà thôi.
Nếu không phải bởi vì khuôn mặt âm u của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ sẽ nghĩ là vừa nãy người họ vốn không có cãi nhau.
Cô để mặc Tư Mộ Hàn tháo dây an toàn, như là nghĩ tới chuyện gì đó, liền nói: “Không được nổi giận với Mạc Hạ!”
Tư Mộ Hàn tháo dây an toàn cho cô xong, mới quay lại tháo cái của mình ra, không cảm xúc nói: “Anh chưa từng nổi giận với con.”
“Nhưng mà, Mạc Hạ nhỏ như vậy, anh chẳng cần nổi giận với con bé, chỉ cần một ánh mắt là đủ dọa con bé rồi.”
Câu trả lời của Tư Mộ Hàn là, xuống xe.
Tư Mộ Hàn vừa xuống xe đã nhìn thấy Mạc Hạ.
“Mạc Ớt Xanh.”
Mạc Hạ dường như là sợ anh nổi giận, lập tức trốn sau lưng người làm, kêu một tiếng: “Ba!”
Tư Mộ Hàn không cảm xúc nhìn Mạc Hạ vài giây, sau đó cong môi cười với Mạc Hạ.
Nguyễn Tri Hạ không cho anh tức giận với Mạc Hạ, vậy anh cười với Mạc Hạ được chứ?
Mặc dù anh không cảm thấy mình làm gì quá đáng với với Mạc Hạ.
Kết quả, anh không cười thì không sao. Anh vừa cười lên, liền dọa Mạc Hạ sợ đến khóc luôn.
Nguyễn Tri Hạ ở đằng sau xuống xe, không biết giữa hai cha con này xảy ra chuyện gì, đúng lúc nghe thấy Mạc Hạ “oa” một tiếng, khóc lên..
“Sao vậy? Hạ Hạ.” Nguyễn Tri Hạ vừa nghe tiếng khóc liền đi đến chỗ Mạc Hạ, bế bé lên.
Mạc Hạ chỉ chỉ Tư Mộ Hàn, khóc không ngừng.
Nguyễn Tri Hạ cũng quay đầu nhìn anh.
Cô chưa kịp mở miệng, Tư Mộ Hàn đã chặn trước: “Anh không có dọa con, cũng không nổi giận với con.”
Anh nói xong, liền nhấc chân bước vào cửa lớn biệt thự.
Bóng lưng nhìn có vẻ vô cùng tức giận.
Nguyễn Tri Hạ ôm Mạc Hạ đi sau, nhỏ giọng dỗ dành Mạc Hạ vài câu, Mạc Hạ liền nín khóc.
Bé nghiêng người, ngước cổ, sau khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn bước vào phòng, mới hít mũi nín khóc.
“Sao lại khóc? Ba hung dữ với con à?” Nguyễn Tri Hạ đưa tay lau nước mắt bé, dịu dàng hỏi.
“Không có…” Mạc Hạ lau nước mắt trên mặt, mềm mại non nớt mà nói.
Nguyễn Tri Hạ khó hiểu: “Vậy thì vì sao?”
Mạc Hạ bị hỏi đến chỗ đau lòng, lại mếu máo muốn khóc, nhưng lại nhớ là phải trả lời câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ trước.
“Ba cười với con… Hức… Hu hu hu…”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Cô há hốc miệng, nhất thời không nói nên lời.
Lần đầu tiên cô nghe thấy có đứa nhỏ được ba cười với mình mà lại bị dọa đến khóc luôn.
Cậu chủ Mạc đúng là không giống người thường.
Nguyễn Tri Hạ hơi buồn cười, nhưng thấy Mạc Hạ khóc sướt mướt như vậy, vẫn quyết định trấn an Mạc Hạ trước: “Ba cười với con là vì yêu thương con, là chuyện vui đó, sao con còn khóc?”
“Dọa người…” Mạc Hạ cúi đầu lẩm bẩm hai chữ, lại vùi đầu vào lòng Nguyễn Tri Hạ.