Ngay sau đó, anh dùng sức đập một cái vào tay lái, cắn răng nghiến lợi gọi tên cô.
“Nguyễn Tri Hạ!”
Thời gian đã trễ thế này, Nguyễn Tri Hạ một mình lái xe ra ngoài, còn đi tìm Lục Chiến Hằng, Tư Mộ Hàn dĩ nhiên sẽ không để cho cô đi một mình.
Mặc dù trong lòng đã tức giận ngút trời, nhưng anh vẫn không yên tâm đi theo cô.
Nguyễn Tri Hạ cũng chú ý đến Tư Mộ Hàn vẫn luôn đi theo mình.
Nếu như anh đã đi theo thì cứ đi theo đi.
Còn một nguyên nhân nữa là cô cũng không thể bỏ mặc anh được.
Hai người họ cứ thế một trước một sau lái xe tới khu nhà Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Tri Hạ xuống xe trước rồi đứng đó chờ Tư Mộ Hàn.
Mặt Tư Mộ Hàn tối xầm đi đến, gắt gao nhìn cô.
“Cùng đi đi.” Nguyễn Tri Hạ muốn nổi cáu nhưng nhìn dáng vẻ này của anh lại không tức giận được.
Tư Mộ Hàn cười lạnh nói: “Em cho rằng anh đi theo tới đây là vì để em lên gặp Lưu Chiến Hằng sao?”
“Không có.” Nguyễn Tri Hạ vô cùng thành khẩn lắc đầu: “Đương nhiên anh sẽ không để em lên gặp Lưu Chiến Hằng rồi, cho nên…”
Nguyễn Tri Hạ nói đến đây đột nhiên dừng lại, tiến lên trước một bước, đưa tay ra nắm lấy tay Tư Mộ Hàn, ngẩng đầu nhìn anh rồi nói tiếp.
“Cùng đi đi.”
“Ai cho…” Tư Mộ Hàn vừa mở miệng, Nguyễn Tri Hạ đã trực tiếp kéo anh đi vào chung cư.
Trước kia Nguyễn Tri Hạ từng ở đây, nhân viên bảo an có ấn tượng rất sâu sắc về cô cho nên vẫn còn nhớ cô, để cô đi vào.
Vừa vào chung cư cô liền cảm thấy trên người Tư Mộ Hàn tản ra áp suất thấp càng lúc càng nặng.
Như thể anh rất bài xích chung cư này vậy.
Theo lý mà nói thì không nên.
Trước đó Tư Mộ Hàn cũng từng ở nơi này một thời gian, vì sao anh lại bài xích, ghét bỏ nơi này như vậy?
Hai người vào thang máy, đứng sóng đôi với nhau.
Ánh sáng cửa thang máy chiếu lên người bọn họ, Nguyễn Tri Hạ từ bóng trên cửa nhìn sắc mặt cực kỳ kém của Tư Mộ Hàn.
Trong lòng cô có hơi buồn bực nhưng cũng không hỏi anh vì sao lại ghét nơi này đến thế.
Tinh!
Thang máy đã đén tầng Lưu Chiến Hằng ở.
Thang máy mở ra, hai người dường như là cùng lúc nhấc chân bước ra ngoài.
Hai người theo bản năng quay đầu lại nhìn đối phương, Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi trước.
Nguyễn Tri Hạ tức giận cũng hừ một tiếng.
Tư Mộ Hàn tự mình cố tình gây sự, bây giờ dường như lại trở thành cô không đúng rồi!
Cố tình gây sự mà lại còn hùng hồn như vậy, ngoài Tư Mộ Hàn ra có lẽ cũng không tìm được mấy người như vậy.
Hai người đều không nói với nhau lời nào, trực tiếp đi thẳng tới cửa nhà Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Tri Hạ bước lên trước định gõ cửa, kết quả Tư Mộ Hàn đứng sau cô dựa vào ưu thế chiều cao vượt trội lại đưa tay túm lấy áo cô rồi kéo ra sau lưng mình che chở.
Nguyễn Tri Hạ bị kéo về phía sau không cam lòng lại muốn tiến lên. Tư Mộ Hàn như có mắt phía sau vậy, dễ dàng bắt được cổ tay cô, tay còn lại đưa lên gõ cửa.
Gõ cửa nhưng không có ai ra mở.
Qua một lúc lâu, Tư Mộ Hàn lại đưa tay lên gõ cửa nhưng vẫn không ai ra mở.