Chương 39:
Cô kinh ngạc nhìn “Tư Gia Thành.”
Tư Mộ Hàn chau mày, trong đáy mắt đen như mực lóe lên tia mất kiên nhẫn:
“Ngốc à, cô còn muốn tôi làm tài xế cho cô chắc?”
Chỉ là cô không muốn ngồi bên cạnh anh mà thôi!
Nhưng anh đã nói thế rồi cô đành phải mở cửa ghế phụ ngồi vào.
Xe chầm chậm rời đi, trong xe là một sự yên tĩnh.
Từ đầu đến cuối Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy hôm nay “Tư Gia Thành” đến nhà họ Nguyễn có chút kỳ quái.
“Thật sự là Tư Mộ Hàn bảo anh đến đón tôi sao?”
Nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không thể nghĩ ra anh đến nhà họ Nguyễn với mục đích nào khác.
Tư Mộ Hàn nhìn thẳng về phía trước mà không hề chớp mắt, thờ ơ nói: “Nếu không thì sao? Cô tưởng rằng tôi muốn tới sao?”
“Ừ.” Vậy thì tốt.
Nguyễn Tri Hạ giả ngốc giả xấu ở nhà họ Nguyễn nhiều năm như vậy, người nhà họ Nguyễnđã bị bộ dáng ngốc nghếch, đần độn của cô làm cho mờ mắt rồi.
Nhưng nhà họ Tư trăm năm hiển hách, đến người giúp việc cũng đều rất thông minh, lanh lợi, chứ đứng nói anh em họ hàng Tư Mộ Hàn và “Tư Gia Thành.”
Cô giả ngốc căn bản không thể lừa được bọn họ, vì thế ngay từ đầu cô cũng không có ý định giả ngốc.
Bởi vậy, vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Tư, cô cũng không cần giấu giếm quá nhiều.
Tư Mộ Hàn quay đầu, bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của cô cũng không qua được mắt anh.
Dường như cô rất sợ liên quan, dính líu đến “Tư Gia Thành.”
Mặc dù biết người cô ghét là em họ “Tư Gia Thành” mà anh tạo ra, nhưng trong lòng anh vẫn có chút buồn bực, khó chịu không biết vì sao.
Kít—-
Xe phanh gấp, bánh xe ma sát trên mặt đất phát ra tiếng đinh tai.
Nguyễn Tri Hạ ngả người về phía trước theo phản xạ có điều kiện, sau đó bị đập người vào ghế ngồi.
Cô cố kìm nén tức giận, hung dữ quay đầu nhìn “Tư Gia Thành”: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Tư Mộ Hàn tự nhiên như không mở miệng nói: “Trượt tay.”
“Anh…”
Lời giải thích không chút thành khẩn của anh khiến Nguyễn Tri Hạ không còn gì để nói.
Gặp phải cậu ấm chuyên gây rắc rối thế này, thì ngoài nhẫn nhịn ra còn có thể nói gì được chứ?
Mộ Đình Hiên nhìn bộ dạng kìm nén của cô, trong mắt xoẹt qua tia cười đắc ý.
Nguyễn Tri Hạ thấy cô và “Tư Gia Thành” nhất định là bát tự không hợp, gặp anh ta chẳng có chuyện gì tốt đẹp, càng khiến cô thêm chắc chắn phải tránh xa anh ta.
………..
Xe dừng lại trước cổng biệt thự của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ không thèm “Cảm ơn”, mở cửa xe chạy vào biệt thự.
Cô hỏi vệ sỹ đứng ngoài cổng: “Cậu chủ có ở đây không?”
Cô dám trở về nhà họ Nguyễn tràn đầy tự tin, nhưng Tư Mộ Hàn đã có lòng để “Tư Gia Thành” đến đón cô, trong lòng cô cũng vô cùng cảm kích.
Vệ sỹ liếc nhìn Tư Mộ Hàn đang cầm chìa khóa xe theo sau, mặt không nghiêm túc nói: “Cậu chủ ra ngoài có việc, vẫn chưa về.”
“Vậy thì…”
Nguyễn Tri Hạ ngừng lại một lúc, nói tiếp: “Nếu anh ấy trở về, các anh nói với tôi một tiếng nhé!”
Cô muốn nói lời cảm ơn trước mặt Tư Mộ Hàn.
Vệ sỹ cung kính nói: “Vâng.”