Chương 776:
Lời nay nghe vô cùng thân thiết.
“Vâng.” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy: “Sao anh đã về rồi?”
Lưu Chiến Hằng chỉ cười với cô một chút, không hề giải thích.
Anh ta đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ: “Không giới thiệu bạn một chút sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh rồi lại quay đầu hướng tới Thẩm Lệ: “Đây là Thẩm Lệ.”
“Tiểu thư Thẩm, xin chào, tôi là Lưu Chiến Hằng.” Lưu Chiến Hằng hướng phía Thẩm Lệ đưa tay ra, trên mặt là nụ cười thân thiện.
Thẩm Lệ cũng đưa tay: “Xin chào, ngài Lưu.”
Cô vừa nói, vừa lặng lẽ đánh giá Lưu Chiến Hằng.
Tướng mạo có chút không bằng Tư Mộ Hàn, nhưng trông rất hiền hoà, có lẽ là người có tính cách không tồi.
Không nhất thiết phải nổi bật quá như Tư Mộ Hàn, quá khó rồi.
Nhìn vào việc Lưu Chiến Hằng đã chăm sóc Nguyễn Tri Hạ ba năm, cũng không phải là việc đàn ông bình thường có thể làm.
Lưu Chiến Hằng gật gật đầu, sau đó tầm mắt liền rơi trên người Cố Tri Dân: “Ngài Cố cũng tới rồi.”
Cố Tri Dân lườm cánh tay của Lưu Chiến Hằng vừa bắt tay với Thẩm Lệ, lông mày nhíu một cái, giọng điệu có chút không vui: “Đúng thế, ngài Lưu không hoan nghênh?”
“Ngài là bạn của Tri Hạ mà, tôi đương nhiên hoan nghênh rồi.” Lưu Chiến Hằng rũ mắt nhìn sang Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt ung dung.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không khí có chút không đúng, liền hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh chưa ăn đâu nhỉ, em chuẩn bị cơm cho anh nhé.”
Lưu Chiến Hằng vừa rời khỏi, Thẩm Lệ liền ở dưới bàn ăn dùng chân đá Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân đau đến mức hít khí lạnh.
Lúc anh quay ra định mở miệng nói với Thẩm Lệ, Thẩm Lê đang trừng mắt nhìn anh.
Cố Tri Dân lập tức cái gì cũng không nói.
……
Bữa cơm này cũng xem như là hoà thuận.
Ngoại trừ việc Cố Tri Dân nhìn Lưu Chiến Hằng không thuận mắt ra, Nguyễn Tri Hạ, Thẩm Lệ và Lưu Chiến Hằng ba người cũng còn nói chuyện với nhau.
Ăn xong cơm Lưu Chiến Hằng cũng không trực tiếp đi luôn mà giúp Nguyễn Tri Hạ dọn dẹp bát đĩa.
Bộ dạng hai người hoà hợp, thấu hiểu nhau, trông như cặp vợ chồng mới cưới vậy.
Thẩm Lệ nhìn mà tâm trạng hỗn loạn.
Đã quen việc nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ ở bên Tư Mộ Hàn, bây giờ lại thấy Nguyễn Tri Hạ bên cạnh một người đàn ông khác, trong lòng có chút không quen.
Đợi đến lúc Nguyễn Tri Hạ cùng Lưu Chiến Hằng đi vào phòng bếp, Cố Tri Dân mới mở miệng nói: “Thẩm Tiểu Lệ, em đã già rồi, đừng có mà như nữ sinh trẻ , nhìn người, đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhất là đàn ông!”
Thẩm Lệ đương nhiên biết Cố Tri Dân đang nói đến Lưu Chiến Hằng.
Cô hừ một tiếng, nói: “Có một số người, trong lòng nghĩ thế nào, mắt nhìn thấy sẽ là thứ đó.”
Cố Tri Dân thở dài, nhìn về phía phòng bếp, ghé vào tai cô, nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Thẩm Tiểu Lệ! Cho dù Tư Mộ Hàn và Tri Hạ bây giờ đều mất trí nhớ, nhưng bọn họ còn có Hạ ! Nguyễn Nguyễn Chính là con gái ruột của Tri Hạ , đây là chuyện mà cô ấy nên biết!”
“Nhưng Tư Mộ Hàn hiện tại không biết ai cả, cho dù để Tri Hạ biết Tri Hạ là con gái cô ấy thì sao chứ? Tư Mộ Hàn lại không nghĩ cô ấy bị điên sao? Nhất là bà chị dở hơi của anh ta……”
Thẩm Lệ nhắc tới Tư Cẩm vân là bực mình.
Hồi đó, Tư Cẩm vân tìm thấy Tư Mộ Hàn, liền giải tán đội cứu hộ, Thẩm Lệ cũng biết.
Người Tư Mộ Hàn hiện tại tin tưởng nhất là Tư Cẩm Vân.