Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3527:

Anh điều khiển xe lăn, không một tiếng động, đi tới gần cậu bé, Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn lướt qua, là chuyện cổ tích, những bức tranh minh họa nhìn vô cùng sinh động. “Hướng Minh, mẹ đâu rồi?” Nhìn thấy cậu bé đang xem rất hăng say, Tư Mộ Hàn nổi lên một ý xấu. Anh khẽ khàng đi đến, sắc mặt không biểu cảm, nói bên tai của Nguyễn Hướng Minh. “A…” Hoàn toàn không để ý đến bên cạnh mình còn có người, cậu bé bị giật mình, nhảy xuống giường, xông vào phòng tắm như một cơn gió, biến mất trước mặt Tư Mộ Hàn.

Vốn dĩ chỉ muốn đùa cậu bé thôi, không ngờ lại bị dọa sợ đến mức ấy, Tư Mộ Hàn sờ mũi mình, bàn tay bất đắc dĩ thu lại, ho nhẹ một tiếng, đẩy xe lăn vào trong nhà tàm.

Vừa mới đi được nửa đường, cửa phòng tằm mở ra. Tư Mộ Hàn kinh ngạc nhếch mày, động tác ở tay dừng lại, đợi khi nhìn rõ người ở đó, anh vô thức nuốt nước bọt, đẩy xe lăn về sau hai bước, mới chậm rãi ổn định lại. “Tư Mộ Hàn, anh bao nhiêu tuổi rồi, lại còn hù dọa Hướng Minh!” Cô đang giặt khăn yên ổn trong phòng tắm, cậu bé đột nhiên xông đến ôm cô, trên mặt toàn là nước mắt, vừa khóc vừa vùi đầu vào lòng cô.

Nguyễn Tri Hạ chưa bao giờ thấy Hướng

Minh khóc thảm thương như thế này, cô xoa đầu nhỏ của cậu bé, cảm thấy đau lòng. “Tri Hạ, em nghe giải thích…”

“Mẹ… Chúng ta, chúng ta về nhà có được không…” Cậu bé khóc thút thít bước ra từ sau chân của Nguyễn Tri Hạ, kéo vạt áo của cô mà khóc rất thảm thương. “Hướng Minh, bố không phải cố ý đâu.” Lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, Tư Mộ Hàn sợ đến mức da đầu cũng tế dại, người anh cứng đơ, anh đẩy xe lăn lên, cả mặt đều là hối hận. “Ngoan, không sợ nữa, chú ấy chỉ là muốn chơi với con thôi, Hướng Minh, mẹ biết hôm nay con phải chịu tủi thân, thế nhưng chủ chỉ có một mình, nếu như hôm nay chúng ta đi rồi, chú ấy ở một mình sợ hãi thì phải làm như thế nào? Mẹ biết bảo con tha thứ cho chú ấy có chút khó khăn, thế nhưng Hướng Minh của chúng ta là một người đàn ông tốt, chúng ta không so đo với chú ấy được không?”

Cô cảm thấy đau lòng, sắp phải rời đi rồi, nếu như Hướng Minh chống đối Tư Hải

Phong, chỉ sợ sau này sẽ phải chịu ấm ức…

“Mẹ, con không muốn có bố, con muốn ở cùng mẹ mãi cơ.” Nguyễn Hướng Minh bĩu môi, cúi đầu vùi vào lòng Nguyễn Tri Hạ, giọng nói có chút buồn bực. “Hướng Minh, xin lỗi, trước đây là do bố không tốt, bổ xin lỗi con được không?” Tư Mộ Hàn im lặng một lúc, đẩy xe lăn qua đó, dừng lại trước mặt Nguyễn Hướng Minh, mím môi xoa mái tóc ngắn của cậu bé.

Nhiều năm như vậy, số người và việc để anh xin lỗi có thể đếm được trên bàn tay, trải nghiệm này đúng thật làm anh cảm thấy kỳ lạ.

Nguyễn Hướng Minh: “..” Cậu bé sống chết vùi vào lòng Nguyễn Tri Hạ không ngẩng đầu lên, dáng vẻ trừ mẹ ra không quan tâm đến ai hết, im lặng kháng cự lại Tư Mộ Hàn, vốn dĩ người này đến cướp mẹ mình đã không thích, bây giờ thì hay rồi, còn cố ý hù dọa người ta.

Ôm cậu bé ngồi lên giường, Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn, mấp máy miệng cảnh cáo. “Nghỉ sớm một chút đi, nếu có thể anh muốn để quản gia đưa Hướng Minh đi gặp ông nội.” Tư Mộ Hàn liếm đôi môi khô của mình, giơ tay chạm vào gương mặt đó ứng của cậu bé, vừa động vào đã bỏ ra, quay mặt nhìn Nguyễn Tri Hạ cười. “Để sau đi, em đưa Hướng Minh đi nghỉ một chút.” Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng nở nụ cười, giả vờ không có chuyện gì, cúi đầu nhỏ tiếng nói với cậu bé ở trong lòng.

Lúc này tâm tư của Tư Mộ Hàn không đặt trên người của Nguyễn Tri Hạ, không thể phát hiện ra điều bất thường, sau khi nhìn thấy hai người đã sắp xếp xong, anh điều khiển xe lăn đến bên cạnh cửa sổ, ngoài trời đã bắt đầu trở tối.

Nghĩ đến những chuyện hỗn loạn hôm nay xảy ra ở nhà họ Trần, Tư Mộ Hàn mím môi càng chặt, anh phải nhân lúc trước khi Dương Minh Hạo đưa Trần Hiền ra ngoài, moi được những chuyện về Dương Minh Hạo ra, nếu không sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.

Lúc này, Trần Hiền đã bị giữ ở phòng thẩm vấn một thời gian dài rồi, cảnh sát đến hỏi mấy lần, thế nhưng vẫn không đạt được kết quả gì, bọn họ tạm thời không để ý đến anh ta, giống như có anh ta không cũng không quan trọng.

Ở vách núi mà Trần Tuấn Tú đã rơi xuống, cho dù trời đã tối đến, thế nhưng số người vây quanh đó lại không ít, sóng biển xô mãnh liệt, một đám nhân viên tìm kiếm chuyên nghiệp không quan tâm đến trời tối và nguy hiểm, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, thể nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện được dấu vết gì. Rõ ràng là quan tài lớn như vậy, có lẽ phải nổi lên trên mặt nước, bây giờ lại biến mất hoàn toàn, đừng nói đến Trần Tuấn Tú, ngay cả quan tài và thi thể của Vũ Tuyết Phương cũng không thể phát hiện. “Trần Hiền, anh mưu sát bổ ruột, đầy ông ấy xuống biển, bây giờ không biết sống chết như thế nào, anh có thừa nhận tội giết người không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK