Chương 1257:
Con bé giống như dâng bảo vật đưa bức tranh vẽ quả táo qua cho Nguyễn Tri Hạ nhìn: “Mẹ mau nhìn quả táo con vẽ.”
Đủ mọi màu sắc đường cong, hết sức tùy ý vẽ đầy tớ giấy, nhìn thế nào cũng không nhìn ra hình dáng quả táo.
Nhưng Tư Hạ rõ ràng hết sức vui vẻ.
Con bé vừa lật tập vẽ, vừa lầm bầm nói: “Con còn vẽ ba quả táo, còn vẽ thịt viên…”
Nguyễn Tri Hạ phát hiện Tư Hạ dường như rất thích vẽ.
Chỉ có điêu con bé bây giờ còn quá nhỏ, căn bản là vẽ không ra thứ gì, chỉ biết chọn màu sắc yêu thích rồi vẽ lên.
Nếu Tư Hạ thích, Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ không đả kích tính này của con bé.
Nguyễn Tri Hạ ôm bé ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nhận lấy tập vẽ, hết sức nghiêm túc nhìn một hồi, sau đó cười với Tư Hạ nói: “Vẽ thật giỏi, nhưng mẹ tin sau này con còn vẽ tốt hơn!”
Tư Hạ nghe vậy, vui vẻ che miệng cười híp mắt, thật giống như rất xấu hổ.
Nguyễn Tri Hạ duỗi tay chấm vào trán con bé: “Tri Hạ của chúng ta còn xấu hổ sao?”
“Hì hì…” Tư Hạ bắt được tay Nguyễn Tri Hạ, mặt cười đầy vui vẻ.
Lúc này, Tư Mộ Hàn cũng từ bên ngoài tiến vào.
Con nít cũng rất thích nhận được sự thừa nhận và khen ngợi từ người thân, Tư Hạ cũng không ngoại lệ.
Con bé nhìn thấy Tư Mộ Hàn, liền kéo tập vẽ, chạy về hướng anh.
Nguyễn Tri Hạ biết hiện tại tâm tình Tư Mộ Hàn không tốt, liền có chút lo lắng đứng lên, kêu một tiếng: “Tri Hạ!”
Nhưng Tư Hạ cũng không nghe thấy lời cô, lộc cộc chạy tới bên cạnh Tư Mộ Hàn, giơ tập vẽ của mình lên: “Ba, ba nhìn táo con vẽ này, hai quả táo……”
Tư Mộ Hàn vốn đang nhíu chặt chân mày, sau khi nhìn thấy “quả táo” trên tập vẽ của Tư Hạ, chân mày liền nhíu càng chặt hơn.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng thầm nói không tốt, liền mở miệng gọi một tiếng: “Tư Mộ Hàn!”
Cô lo lắng anh sẽ nói bậy bạ.
Anh gần đây đối với Tư Hạ, dường như không có tốt như trước kia, không có kiên nhẫn như trước, cô thật rất lo lắng một khắc sau anh sẽ nói loại lời khó nghe như “Vẽ cái quỷ gì vậy.”
Tư Mộ Hàn nâng mí mắt lên, nhìn cô một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt, đem tầm mắt rơi vào trên bản vẻ của Tư Hạ.
Qua hai giây, anh mới lên tiếng nói một chữ: “Ừ.”
Không có được khen ngợi của Tư Mộ Hàn , Tư Hạ mặc dù có chút mất mác, nhưng vẫn bỉu môi nói một câu: “Được rồi.”
Con bé thu hồi tập vẽ, lại ngửa đầu nháy con mắt nhìn Tư Mộ Hàn, liền mím môi, đi về phía Nguyễn Tri Hạ .
Con bé vừa đi, Tư Mộ Hàn cũng không quay đầu lại đi lên lầu.
Sau khi Tư Hạ đến gần, Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ đầu con bé, nói: “Ba cũng cảm thấy con vẽ không tệ đâu.”
Nghe Nguyễn Tri Hạ nói, ngước gương mặt như bánh bao nhỏ, mặt lờ mờ nhìn cô.
Vừa nãy ba có khen con bé sao?
“Ba chính là cảm thấy con vẽ không tệ, con phải không ngừng cố gắng! Cố gắng lên!” Nguyễn Tri Hạ làm động tác tay cố lên với con bé.
Tư Hạ cũng bắt chước làm một động tác cố lên, sau đó liền cười lên.
Làm con nít thật tốt, cái gì cũng không cần hiểu, dỗ đôi câu là có thể vui lại.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, nghĩ đến lời vừa rồi của Tư Mộ Hàn, cũng không khỏi nhíu mày một cái.
Đàn ông so với con nít khó dỗ hơn nhiều.
Mà lần này, cô thật sự không muốn dỗ anh.