Ánh mắt Tư Mộ Hàn liếc nhìn tay của mình nhưng không nói một lời, mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ không có gì tốt đẹp, kéo cửa xe ra ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Rốt cuộc anh muốn đi đâu?” Cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh.
Lần này Tư Mộ Hàn trả lời thẳng vấn đề của cô: “Bệnh viện.”
“Đi bệnh viện làm gì? Anh khó chịu ở đâu sao?” Nguyễn Tri Hạ hỏi xong lại cảm thấy vấn đề của mình không đúng lắm. Cơ thể Tư Mộ Hàn không thoải mái, cũng sẽ không bảo cô đi cùng anh tới bệnh viện chứ?
Dù sao cô cũng nghĩ không ra nên dứt khoát không hỏi nữa.
…
Trên đường tới bệnh viện, hai người đều không nói gì.
Lúc xuống xe, hai tay Nguyễn Tri Hạ đút trong túi áo, đi theo phía sau Tư Mộ Hàn, duy trì cách anh một bước.
Còn chưa vào bệnh viện, Tư Mộ Hàn đã quay đầu với vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô: “Nguyễn Tri Hạ, chân em dính trên mặt đất à?”
Nguyễn Tri Hạ tức giận nói: “Anh quản em à? Ai đi của người đó không được sao? Em lớn thế này cũng sẽ không đi lạc được.”
Thật không biết hôm nay Tư Mộ Hàn làm sao cứ quản đông quản tây cô, còn quản cả việc cô đi đường nữa.
Ánh mắt Tư Mộ Hàn trầm xuống nhìn cô, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, bước nhanh đến trước mặt.
Cô cố ý đi thật nhanh, bước chân người phía sau cũng phối hợp với tần suất của cô mà đi nhanh hơn.
Cô đi chậm, bước chân người phía sau cũng chậm lại.
Nói chung, Tư Mộ Hàn chính là phối hợp với bước chân của cô, đi sau lưng cô.
Cô có thể cảm giác được Tư Mộ Hàn không chỉ duy trì tốc độ tương đương với cô, còn đang nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt anh quá sắc bén giống như thực chất, làm cho cả người cô đều không được tự nhiên.
Nguyễn Tri Hạ quyết định lùi lại một bước, đi ở bên cạnh anh.
Khóe miệng Tư Mộ Hàn hơi cong lên, thoáng có ý cười nhưng không rõ ràng, không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra.
Hai người cùng đi vào thang máy.
Tư Mộ Hàn giơ tay ấn số tầng. Khi anh rút tay lại, vừa vặn lướt qua bên tai cô. Cô có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương trên người anh.
Thang máy không dừng ở bất kỳ tầng nào trong đó, mãi cho đến tầng Tư Mộ Hàn ấn, cửa thang máy mới mở ra.
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi thang máy, lúc này mới phát hiện ra bệnh viện này cơ bản không có người nào.
Dường như đoán được suy nghĩ của cô, vào lúc này giọng nói của Tư Mộ Hàn lại vang lên: “Ít người thuận tiện.”
Ý là anh thật sự đi cửa sau, bao cả bệnh viện à?
Cậu chủ Mộ thật đúng là biết cách đốt tiền.
Hai người ra khỏi thang máy đi không xa đã có cấp dưới qua đón: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn hờ hững hỏi: “Tất cả đã sắp xếp xong chưa?”
Người cấp người cung kính nói: “Tất cả đã sắp xếp xong rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Nhưng rất nhanh, nghi ngờ trong mắt cô liền biến mất.