Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1191:

 

Trước mắt thật giống như cũng không có chuyện gì đặc biệt vui vẻ đáng để anh phải cười.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng nở nụ cười: “Sao vậy? Ngài Tư biết tôi sao?”

 

Dứt lời, cô nâng cằm lên: “Có cần tôi tự giới thiệu mình không?”

 

Thời Dũng vừa chào hỏi một đám khách mời, lúc anh ta nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi tới, liền vội vã chạy lại.

 

Anh ta đi tới nhìn một chút, liền phát hiện bầu không khí giữa hai người không đúng, hơn nữa lời này của Nguyễn Tri Hạ, trong lòng anh âm thầm kêu không ổn.

 

Nhất thời Tư Mộ Hàn cũng không mở miệng nói chuyện, Thời Dũng nhìn có chút sốt ruột, vừa mới dự định mở miệng, lại bị Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc một cái.

 

Cái nhìn này của Tư Mộ Hàn có ý nhắc nhở hết sức rõ ràng, anh đây là không cho Thời Dũng nhúng tay.

 

Sau đó, anh chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu lạnh lùng như nói chuyện với người xa lạ: “Tự giới thiệu mình thì không cần, vừa nhớ lại cô là ai rồi.”

 

Lúc này Nguyễn Tri Hạ còn kéo Lưu Chiến Hằng, nghe Tư Mộ Hàn nói xong, tay cô không tự chủ được dùng sức, cánh tay Lưu Chiến Hằng bị cô nắm đến đau đớn, nhưng anh ta chỉ hơi nhíu mày, vẻ mặt cũng không rõ ràng.

 

Sự chú ý của Nguyễn Tri Hạ lúc này đều đặt trên người Tư Mộ Hàn, cũng không chú ý đến Lưu Chiến Hằng.

 

Vừa rồi Tư Mộ Hàn đang ngồi, cô đang đứng, có lẽ vì nguyên nhân nhìn xuống, nên cũng không cảm thấy đặc biệt áp lực.

 

Giờ Tư Mộ Hàn đứng lên, cô lại phải ngước đầu mới có thể nhìn mặt anh, chiều cao dưới áp chế, vẻ này trên người anh tự nhiên thành khí thế áp ra đến.

 

Đó là hơi thở riêng thuộc về Tư Mộ Hàn.

 

Có chút lạnh, có chút bá đạo.

 

Nguyễn Tri Hạ không khỏi lui vể sau một bước: “Thật sao? Vậy thì tốt.”

 

Tư Mộ Hàn không lên tiếng, hơi rũ mắt xuống, ánh mắt liền rơi xuống cánh tay Nguyễn Tri Hạ kéo tay Lưu Chiến Hằng.

 

Lưu Chiến hằng hơi giương mắt, nụ cười trên mặt ôn hòa đến không có chút công kích nào, nhợt nhạt lên tiếng nói: “Ngài Tư.”

 

Trong tiếng nói nhẹ nhàng, giường như có tâm sự khác.

 

Tư Mộ Hàn cong môi, khóe môi vung lên độ cong lạnh lẽo khác thường.

 

Ánh mắt anh lại rơi xuống người Nguyễn Tri Hạ.

 

Nếu không muốn nói, Nguyễn Tri Hạ vẫn còn có chút sợ hãi Tư Mộ Hàn, đặc biệt là Tư Mộ Hàn những lúc như thế này.

 

Thế nhưng, con người đều muốn đi ngược dòng nước.

 

Vì vậy, Nguyễn Tri Hạ ôm lấy cánh tay Lưu Chiến hằng, lại dùng thêm sức, để hai người dựa vào gần hơn mấy phần.

 

Tô Miên vẫn ngồi bên cạnh Tư Mộ Hàn không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên đứng dậy, đi tới bên người Tư Mộ Hàn, cười cười nói, “Không nghĩ tới Mộ Hàn cũng mời cô, sớm biết tôi nên đi qua chào hỏi cô, miễn cho hai người phải đến đây.”

 

Tô Miên ba mươi tuổi, thoạt nhìn so với ba năm trước không khác gì.

 

Nói đến, đây là lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ đối mặt nói chuyện với Tô Miên sau ba năm.

 

Tô Miên có thể làm bạn của Tư Cẩm Vân, đương nhiên cũng không phải người tầm thường.

 

Đây là Tô Miên cố ý nói thành Tư Mộ Hàn mời Nguyễn Tri Hạ, vừa rồi vẻ mặt của Tư Mộ Hàn căn bản không nhớ rõ Nguyễn Tri Hạ là ai, đây là đổi cách nói cho mọi người, đây là Nguyễn Tri Hạ không mời mà tới.

 

Hơn nữa, cô ta còn mang theo giọng điệu của một nửa chủ nhân mà nói chuyện.

 

Rốt cuộc không phải con gái gia đình bình thường nuôi lớn, Tô Miên cư xử hiển nhiên càng thêm thành thục và cẩn thận.

 

Chẳng qua là nhẹ nhàng nói mấy câu, cũng có thể khiến Nguyễn Tri Hạ lúng túng.

 

Không đợi Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, Lưu Chiến hằng đã khẽ cười một tiếng nói: “Vị tiểu thư đây có chỗ không biết, ngài Tư vốn có ý mời tôi đến tham gia tiệc tối, chẳng qua là lo lắng Tri Hạ một mình tẻ nhạt, mới mang cô ấy tới cùng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK